tình già
Tác giả:
Phan Khôi
Hai mươi bốn năm xưa, một đêm vừa gió lại vừa mưa. Dưới ngọn đèn mờ, trong gian nhà nhỏ, hai cái đầu xanh kề nhau than thở:. - Ôi đôi ta, tình thương nhau thì vẫn nặng, mà lấy nhau hẳn là không đặng, để đến nỗi, tình...
|
viếng mộ ông lê chất
Tác giả:
Phan Khôi
Bình Tây trấn Bắc sử nghìn thu, ấy cỏ mờ rêu đất một u! Ấy dũng ấy trung là thế thế! Mà ân mà nghĩa ở mô mô! Chim gào hờn sót xuân ầm ỹ;. Hùm thét oai lưa gió vụt vù, cái chuyện anh hùng ai giở đến, hồ Tây còn vẳng...
|
chơi thuyền trên sông tân bình (1)
Tác giả:
Phan Khôi
Eo đất vắt rừng già ra nước. Thành con sông xanh biếc dài ghê! Khỉ ho cò gáy tứ bề. Ta đem thân đến chốn này làm chi! Nhớ từ trẻ gian nguy từng trải. Bước giang hồ bước mãi chưa thôi. Mảnh thân còn chọi với đời. Hiểm nghèo...
|
cảm đề khi đọc bản dịch thuỷ hử của á nam trần tuấn khải
Tác giả:
Phan Khôi
Đời loạn vua hèn quan giết dân, ông thần pháp luật đứng bằng chân. Trời sinh thẻo sắt tuôn ra máu, đổ lại trên đầu lũ bất nhân. Trăm tám người linh, một vẻ hào, nằm trên rượu thịt, gối gươm đao. Xưa nay nổi việc...
|
thơ phan khôi
Tác giả:
Phan Khôi
Người tim bặt óc lặng dòng tình. Tai mắt như không phải của mình. Thấy dưới ánh trăng muôn khúc nhạc. Nghe trong tiếng ếch một màu xanh. Suối tiên mát mẻ bao cho chán. Giấc mộng vờn mơn vẫn chẳng thành. Cái thú vui xưa nào...
|
hồng gai
Tác giả:
Phan Khôi
Hồng nào hồng chẳng có gai. Miễn đừng là thứ hồng lài không hoa (*). Là hồng thì phải có hoa. Không hoa chỉ có gai mà ai chơi? Ta yêu hồng lắm hồng ơi! Có gai mà cũng có mùi hương thơm. (1951). Chú thích:. (*)...
|
hớt tóc
Tác giả:
Phan Khôi
Tuổi già thêm bệnh hoạn
Kháng chiến thấy thừa ta
Mối sầu như tóc bạc
Cứ cắt lại dài ra.
(1952)
|
nắng chiều
Tác giả:
Phan Khôi
Nắng chiều đẹp có đẹp
Tiếc tài gần chạng vạng
Mặc dù gần chạng vạng
Nắng được nắng cứ nắng.
(1956)
|