những kẻ sống trong trần nhà
Tác giả:
Lâu Văn Mua
Tôi nghe họ bò trên trần. Mỗi đêm. Lục đục như chuột. Nhưng biết cách cười bằng tiếng người. Hàng xóm bảo tôi. Đó là những kẻ từng sống ở tầng dưới. Sau khi biến mất. Đã tự khâu mình vào kiến trúc. Tôi thử mở...
|
những con chữ bị giam cầm
Tác giả:
Lâu Văn Mua
Tôi viết. Và từng chữ đều run rẩy. Chúng biết. Mỗi dòng viết là một lần đánh cược. Có chữ bị kéo ra ngoài. Vì “gây nhiễu hệ giá trị.”. Có chữ bị đổi nghĩa. Để “phù hợp với không khí tích cực.”. Tôi viết. Trong một căn...
|
bức tường trong suốt
Tác giả:
Lâu Văn Mua
Tôi sống trong một căn nhà. Không có tường. Nhưng không thể thoát ra. Tôi thấy tất cả thế giới. Nhưng không chạm được gì. Họ thấy tôi. Nhưng không ai nhớ tôi từng hiện diện. Mỗi ngày, tôi gửi tin nhắn. Cho một người...
|
ký ức trục xuất khỏi bản thể
Tác giả:
Lâu Văn Mua
Tôi nhớ mình từng là tôi. Trước khi hệ thống bắt đầu định nghĩa lại. Ngày đó, tôi nghĩ bằng ngôn ngữ của máu. Bây giờ, tôi nghĩ bằng hệ điều hành. Tôi từng khóc. Mỗi khi nhìn thấy con chim gãy cánh. Giờ đây, tôi phân...
|
bài ca của cái tôi bị tắt tiếng
Tác giả:
Lâu Văn Mua
Tôi từng có một cái tôi. Nó biết thở, biết đau. Biết kêu lên khi bị bóp nghẹt. Nhưng tôi được dạy. Phải chỉnh âm lượng của bản ngã về mức chấp nhận được. Nỗi đau của tôi không được quá lớn. Niềm vui không được vượt...
|
tượng thánh bằng đất sét
Tác giả:
Lâu Văn Mua
Trong làng có một bức tượng. Nặn từ đất sét và nước bẩn. Mọi người gọi nó là Thánh. Ai cũng phải mang đồ cúng. Dù trong nhà không còn gạo. Ai nhìn tượng mà không cúi đầu. Sẽ bị gọi là kẻ rối loạn lòng tin. Một lần. Mưa...
|
mắt cú đêm
Tác giả:
Lâu Văn Mua
Tôi ngồi suốt đêm. Với đôi mắt cú. Nhìn thành phố mục nát. Qua từng ánh đèn loạn thị. Không còn ai hát. Trên ban công. Chỉ còn tiếng quạt thông gió. Rên rỉ như con thú bị thương. Tôi thấy. Một kẻ ăn xin rửa tay bằng...
|
tiếng gọi từ giếng cạn
Tác giả:
Lâu Văn Mua
Tôi nghe tiếng ai đó gọi. Từ đáy một cái giếng khô. Không phải tiếng kêu cứu. Mà là tiếng thở dài. Tôi cúi nhìn. Thấy một bóng người ngồi co ro. Họ không muốn lên. Chỉ muốn được nghe ai đó đang nghe họ. Tôi gọi...
|
cái lưỡi bị rút ngược
Tác giả:
Lâu Văn Mua
Tôi từng có một cái lưỡi. Nó hay nói thật. Nên bị cắt. Bằng những tràng vỗ tay. Sau đó, tôi học im lặng. Được thưởng điểm đạo đức. Được gọi là “người biết điều”. Và cho vào danh sách “sống tốt”. Có lần, tôi lỡ buột...
|
trong một căn nhà không có cửa sổ
Tác giả:
Lâu Văn Mua
Tôi ở trong một căn nhà. Tường làm bằng tiếng im. Không ai gõ cửa. Cũng chẳng có cửa để gõ. Ngoài kia. Người ta bảo nhau về một bầu trời xanh. Về gió thổi trên đồng. Về những đứa trẻ thả diều. Tôi không thấy gì. Tôi...
|