thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1437)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1437)
Gió Mây Tan Hợp
Thế là một kiếp phiêu bồng
Phù vân khoảnh khắc tầng không rã tàn
Chuỗi dài gắn bó thiếp chàng
Ngọt ngào, ấm áp giờ tan mất rồi...
Trăng treo mười sáu ngời ngời
Tròn xoe ánh mắt, bồi hồi tiễn đưa
Xám loang vỡ vụn dần xa
Từ từ manh mún, nhạt nhoà khung đêm
Cận kề quyện chặt thang thênh
Giờ đây gió cũng mông mênh ngất buồn
Đớn đau tự xé nát luồng
Rớt từng mảng nhỏ, loãng phương mịt mờ.!..
Còn đâu giây phút lững lờ
Kẻ trôi chầm chậm, người thờ thẫn bay
Tâm đồng bậu bạn cùng “Ai”
Trải niềm tha thiết, vòng tay ái tình
Còn đâu dưới bóng lung linh
Lâng lâng xúc cảm, tặng nghìn dấu yêu
Ánh tia thêm điểm diễm kiều
Cho say ngắm nghía, cho nhiều luyến lưu...
Nay Em về cõi sương mù
Anh thì cũng hết kiếp chu du ngàn
Tơ duyên thắm đượm ngập tràn
Hứng vòng mệnh số, lỡ làng Thiên Cơ
Nhưng kia! Biển nước vật vờ
Ngàn năm vẫn chảy, vẫn chờ bốc hơi
Đôi ta hồn sẽ muôn đời
Cùng nhau sum họp đỉnh trời sớm hôm...
21/8/2019
Nguyễn Thành Sáng
Thạch Đá Và Hoa Tử Đằng
Chiều nghiêng chợt thoảng gió nồm
Nắng tia vàng vọt cá tôm vẫy vùng
Nặng nề đeo đẳng sắc nung
Hồ ao kênh lạch côn trùng nỉ non
Trơ Thạch Đá, hốc hác hòn
Địu hừng gay gắt mỏi mòn đọt mưa
Cỏ cây vất vưởng cũng vừa
Khô khan héo hắt ngã bừa lên nhau
Tóc tang chết chóc nhuộm màu
Khiến buồn bi thảm dàu dàu nét phong
Nhớ xưa đất nẻ mầm cong
Cuốn theo tuế nguyệt vượt dòng thời gian
Vươn cành thườn thượt bò lan
Quấn quanh đằm thắm nồng nàn toả hương
Tử Đằng tên gọi của Nường
Tím tràng thanh thoát vấn vương bóng hình
Diễm kiều sặc sỡ lung linh
Lửa yêu bất diệt nghĩa tình khắc sâu
Ông Tơ Nguyệt lão bắt cầu
Hữu duyên vạn kiếp sợi khâu vá nhồi
Chàng đặt nụ, ngọt trên môi
Thẹn e ấp thẹn bồi hồi luyến lưu
Xôn xao trải giấc tượng trừu
Dưới trăng gối mộng xoá ưu muộn phiền
Giao mùa Hạ lập cô miên
Hoa tàn giã biệt quy tiên an bày
Kẻ ở lại, hận lá lay
Hoàng tuyền ly gián, tù đày thiên thu.
August 21, 2019
Tam Muội