hàn huyên sum họp
Hàn Huyên Sum Họp
Bàng hoàng, ngơ ngác, ngỡ ngàng câu
Xúc động trào dâng, khoé lệ trào
Cả khối không gian dường biến mất
Từ từ quyện bóng chặt vào nhau...
Nương ơi! Ta nỡ qua cầu
Để Nàng thui thủi chìm vào tuyết sương
Cô đơn, giá lạnh canh trường
Bâng khuâng, thương nhớ, tư tương não nề...
Thế rồi vạn dặm sơn khê
Thiết tha ấp ủ, lần về dương gian
Hồn linh chuyển kiếp Tử Đằng
Tình yêu vĩnh cửu, thiếp chàng kề bên
Còn Ta vương vấn mông mênh
Tạm xa bạn ngọc tìm lên cõi Phù
Chuỗi đời chán gót chu du
Biến thành Thạch Đá trầm u dưới mờ
Mệnh trời đưa đẩy chẳng ngờ
Dấu xưa Ma cảnh, lờ mờ lam treo
Khiến cho quên thuở ngàn yêu
Không gian trần thế sớm chiều chơi vơi!
Hữu duyên gần gũi lưng đồi
Sắc hoa tim tím từng hồi nở loang
Lâng lâng, dào dạt tuôn tràn
Đồng thanh hoà nhịp âm ngân tiếng lòng
Dưới trăng dạ kết vợ chồng
Non thề biển hẹn quyết không đổi dời
Bất ngờ hè cháy vạt trời
Em khô héo chết, đành thôi lỡ làng...
Thì ra hoa ấy chính là Nàng
Chất ngất yêu đương, nghĩa đá vàng
Lặn lội, hoá thân, kề sớm tối...
Mình ơi! Da diết một cung đàn!.
28/8/2019
Nguyễn Thành Sáng
NHẤT LANG THƯ QUÁN
(Nơi Tinh Hoa Thơ Ca)