Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1453)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1453)

Có Nhiều Lúc

Bầu tĩnh mịch góc hiên ngồi suy nghĩ
Cuộc sống buồn nhạt vị lắm gai chông
Khiến ưu tư khập khễnh giữa chất chồng
Như bão cát lộng lồng vô cùng tận

Có nhiều lúc chẳng còn lòng kiên nhẫn
Cuốn cuộn vòng lận đận mãi vương mang
Phấp phỏng nên thao thức đếm lệ hàng
Đầy lo lắng bẽ bàng câu duyên nợ

Có nhiều lúc dập dồn tim nghẹt thở
Chuyện kinh doanh, cơ sở rối dính chùm
Bịt khoảng đầu, cuối hở dột tùm lum
Gây phiền phức tợ cùm gông siết chặt

Có nhiều lúc bệnh nằm đau quặn thắt
Trách ông trời xếp đặt cảnh nhiễu nhương
Nếu gian truân bất trắc với đoạn trường
Thì hà cớ phủ sương thêm quạnh quẽ

Có nhiều lúc mịt mùng không lối rẽ
Mong gió hè nhè nhẹ quạt vi vu
Nhìn vàng rơi lác đác dưới chiều thu
Phôi phai bớt những u hoài căng thẳng

Có nhiều lúc giam mình nơi thầm lặng
Nghe nỗi niềm mặn đắng rót vành môi
Bao khó khăn sóng giạt đất lở bồi
Phang chát chúa từng hồi phơi cửa ngục

Lại đêm nữa khảy đàn bi ai khúc
Trước biển đời trong đục thẳm nông sâu
Tàn dung nhan lấm tấm tuyết pha mầu
Dây tuyệt vọng xích khâu luồn tâm khảm.


August 28, 2019
Tam Muội


Trầm Mặc Mênh Mang

Nhớ thuở nào bốn bề đầy u ám
Tiến lạnh lùng chầm chậm sát bên ta
Cơm áo gạo đang oằn nặng cảnh nhà
Phần thu nhập trên đà lăn tuột dốc...

Đã từ lâu khô cằn hai khoé mắt
Lực đôi tay cũng móc đến cạn cùng
Chỉ còn nung, ấp ủ tận đáy lòng
Niềm thiết thạch quyết không chùn ngã xuống

Thế mà nay không gian mờ mịt hướng
Trăm héo vàng lởn vởn rụng quanh đây
Duỗi gót đi, ngước mặt, ngập hàng mây
Từng cụm xám rải dài về hun hút

Bờ ráng tắt gió thoảng đưa cành trúc
Khúc nỉ non rả rích dưới bụi mờ
Kẻ âm thầm, quạnh quẽ bước chơ vơ
Nỗi lo lắng, từng giờ đeo canh cánh!

Cố nhướng xem có còn đâu vạt nắng
Thả lối mòn lẳng lặng đón người đi
Nhưng khắp phía vẫn chẳng thấy chút gì
Ngoài mỏm đất rù rì con dế nhũi

Ngày lại ngày thu hình, chân lầm lũi
Ráng lần mò ra khỏi nẻo lâm sơn
Xa thú dữ, bóng ma quỷ chập chờn
Tới quang đãng, thì hoàng hôn vừa điểm...

Giờ trầm mặc, ta ngồi nhìn ngọn nến
Lửa phập phồng rù quến cánh thiêu thân
Giống hay chăng cuộc sống cõi phù vân
Ai khoảng cách thật gần sanh với tử?


29/8/2019
Nguyễn Thành Sáng

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm