thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1455)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1455)
Trầm Mặc Mênh Mang
Nhớ thuở nào bốn bề đầy u ám
Tiến lạnh lùng chầm chậm sát bên ta
Cơm áo gạo đang oằn nặng cảnh nhà
Phần thu nhập trên đà lăn tuột dốc...
Đã từ lâu khô cằn hai khoé mắt
Lực đôi tay cũng móc đến cạn cùng
Chỉ còn nung, ấp ủ tận đáy lòng
Niềm thiết thạch quyết không chùn ngã xuống
Thế mà nay không gian mờ mịt hướng
Trăm héo vàng lởn vởn rụng quanh đây
Duỗi gót đi, ngước mặt, ngập hàng mây
Từng cụm xám rải dài về hun hút
Bờ ráng tắt gió thoảng đưa cành trúc
Khúc nỉ non rả rích dưới bụi mờ
Kẻ âm thầm, quạnh quẽ bước chơ vơ
Nỗi lo lắng, từng giờ đeo canh cánh!
Cố nhướng xem có còn đâu vạt nắng
Thả lối mòn lẳng lặng đón người đi
Nhưng khắp phía vẫn chẳng thấy chút gì
Ngoài mỏm đất rù rì con dế nhũi
Ngày lại ngày thu hình, chân lầm lũi
Ráng lần mò ra khỏi nẻo lâm sơn
Xa thú dữ, bóng ma quỷ chập chờn
Tới quang đãng, thì hoàng hôn vừa điểm...
Giờ trầm mặc, ta ngồi nhìn ngọn nến
Lửa phập phồng rù quến cánh thiêu thân
Giống hay chăng cuộc sống cõi phù vân
Ai khoảng cách thật gần sanh với tử?
29/8/2019
Nguyễn Thành Sáng
Thấp Thoáng Nỗi Sầu Ưu
Luồng sấm sét chớp loè vang vũ trụ
Cát bụi đùn đang giũ xuống trần gian
Mấy tháng nay nắng rực lửa quét càn
Khô héo hắt lan tràn ôm vạn vật
Tiếng lộp bộp bốc mùi hăng từ đất
Gió tạt vào phảng phất mát dịu đưa
Chợt tơ vương nhức nhối biết sao vừa
Niềm nhung nhớ rèm thưa mờ da diết
Lại thương cảm những đời kham thua thiệt
Kiếp sinh tồn mải miết ngục đắng cay
Kia lang thang phố chợ tối mặt mày
Đó lầm lũi gót giày rê nặng bước
Hoài bươn chải sớm chiều mong có được
Cơm ấm lòng đủ nước khát người thân
Lo đám con vượt thoát cảnh cơ bần
Theo vệt sáng ngớt phần lao đao mệnh
Dòng thế thái cứ luân hồi lơ đễnh
Khiến tâm tình mãi chệnh choạng hư vô
Biết rồi đây xác lấp dưới huyệt mồ
Như Tầm Gửi mơ hồ nương cây khác
Trên mái ngói mưa dầm dề xào xạc
Cơn lạnh lùa man mác trải hồn hoa
Chìm suy tư bên cửa sổ nhạt nhoà
Nghe tim mạch vỡ oà trong nhịp thở
Lòng tự hỏi xoay vòng câu duyên nợ
Phải chăng thời dở lỡ mối dây tơ
Nên vấn vương đến tận ngưỡng bây giờ
Vẫn không thể tấp bờ vui hạnh phúc.
August 29, 2019
Tam Muội