thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1457)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1457)
Đêm Chơi Vơi
Gió lùa đưa nhẹ nỗi miên man
U uẩn canh khuya nhạt sắc vàng
Cô tịch khối sầu dâng chất ngất
Vạc sành vọng lại xoáy không gian
Vật vờ vất vưởng quặn buồng tim
Khắc khoải tơ vương xót nỗi niềm
Réo rắt cung đàn thêm nức nở
Mịt mù loang lổ quyện màn đêm
Chơi vơi bên giọt rượu cay nồng
Chỉ rối buông dòng đem xuống hong
Tay gối mộng đan chìm ảo ảnh
Thuyền tình trôi nổi mãi long đong
Sương khói nhạt màu khơi bảng lảng
Tơ tình trắc trở khối sầu bi
Đêm thương ngày nhớ hoài trăn trở
Lạc bước duyên đời nghẹn ướt mi
Sao bỗng đêm nay ngập vấn vương
Chập chờn ẩn hiện bóng hồn thương
Cơn yêu đau đáu như giày xé
Quạnh quẽ bơ vơ trải bước đường
Thẫn thờ quay quắt dáng u hoài
Lại đứng ven sông trông ngóng ai
Trầm mặc suy tư nhìn sóng nước
Thân gầy thất thểu dưới mưa bay..
Sao mai lấp lánh toả hiên lầu
Trĩu nặng tấc lòng dạ để đâu
Quyện cánh hồn bay về cõi ấy
Cùng người yêu dấu! khoả khuây sầu.
June 26, 2018
Tam Muội
Một Thoáng Ngỡ Ngàng
Lang thang khuây khoả lần Facebook
Chợt thấy giữa màn, ảnh của em
Cũn cỡn, chân tròn, môi tủm tỉm
Cái gì bỗng chốc xoáy phăng ngang...
Dẫu thời dĩ vãng thụt lùi xa
Kỷ niệm ngày xưa đã nhạt nhoà
Bến mộng êm đềm sông nước chảy
Nay chiều hiu quạnh, vắng con đò
Những loáng thoáng vờn thỉnh thoảng đêm
Chập chờn le lói ánh lân tinh
Lập loè khoảnh khắc sau luồng gió
Phụt tắt không gian chẳng rõ hình
Lắm lúc mơ màng giấc ngủ khuya
Đường xa hun hút, vấn vương về
Nào đâu gặp gỡ, buồn quay gót
Sẫm tối giăng trùm cả lối đi
Bao buổi hoàng hôn rụng nắng tàn
Bước bờ cỏ cháy, nỗi bâng khuâng
Nỉ non tâm sự lời trao giấy
Ẩn hiện đâu đây bóng của Nàng!...
Tất cả giờ đây là mảnh chết
Chơ vơ hoang mạc, hứng đùn bay
Một cơn lốc thoảng nghìn cân cát
Phủ lấp nhẹ nhàng tợ nhấc tay
Ta ngắm, ta nhìn chạnh xót đau
Còn đâu khép nụ trắng tinh màu
Gieo thương, gợi nhớ dài năm tháng
Khiến kẻ âm thầm cất thật sâu.
31/8/2019
Nguyễn Thành Sáng