thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1460)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1460)
Thương Lắm Cắn Đau
Phải chăng tạo hoá an bày
Hữu duyên tao ngộ để rồi vỡ tan
Thế sao bên ngắt cung đàn
Còn bên lại nỡ phũ phàng buông xuôi
Cho thu rớt lá ngậm ngùi
Thuyền đang cửa biển, giạt lùi chẻ hai
Rèm che cửa đóng then cài
Hổng thèm đếm xỉa đến Ai đâu nà
Thả giàn than thở kêu ca
Đợi khi lửa nguội thật thà tỏ phân
Hà chi nổi trận bất nhân
Để hoen khoé ngọc, buồn ngân nga buồn
Bởi vì thương quá là thương
Nên lo em lạnh, nên buồn em đau
Lan man mâu thuẫn hai đầu
Giằng co ngày tháng để sầu con tim
Bên đâu muốn rẽ uyên ương
Bên băn khoăn mãi bước đường em đi
Đắn đo suy nghĩ được gì
Hay mờ lam khói thiên di ngập ngừng
Yêu đương hoá chốc người dưng
Buông lời nặng nhẹ, khiến rưng lệ tròng
Thôi thì chẳng vẹn ước mong
Đường anh thẳng tiến, em vòng rẽ ngang
Do tâm dẫn ý rõ ràng
Hay hờn khoảnh khắc, kéo đàn lệch âm
Thênh thang lồng lộng không gian
Làm sao chẳng có cánh ngàn đẩy đưa
Khi thì tầm tã cơn mưa
Lúc bầu quang đãng trải mùa rợp hoa
Đừng khởi điệu, khúc dịu xoa
Nghĩa tình chi bấy, đớn nhoà con tim
Từ khi gió lặng sóng chìm
Nước trôi hữu ý, mây ghìm xám vây
Bao năm suốt tháng đượm đầy
Hằng đêm thao thức canh chầy hàn huyên
Bởi tin tri kỷ phỉ nguyền
Hiện đời nối tiếp nợ duyên thuở thời
Ai ngờ rải hạt châu rơi
Sầu xuyên tâm khảm bời bời suy tư
Dòng đang êm ả lững lờ
Do đâu dậy sóng, lắc lư con thuyền?
Để rồi than thở trách phiền
Hờn hờn tủi tủi khiến nghiêng ngả hồn!
September 1, 2019
Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội