ngậm ngùi!
Bốn mươi lăm năm, vườn xưa nghẹn nụ
Bốn mươi lăm năm tình cũ ngàn xa
Bên kia bờ đại dương cờ máu phủ sơn hà
Bên nay sóng cuộn, đầu ta hóa bạc.
*
45 năm tóc pha thêm màu muối
Mọc dài thêm chuỗi buồn tủi quê hương
Dài theo tháng năm là sự chắp cánh của bạo cường
Tôi tìm mãi đâu con đường dân tộc.
45 năm, Việt Nam trong cơn lốc
Khắp ba miền đầy tiếng khóc thở than
Lũ Bắc phương, thứ lũ bạo tàn
Cuốn trôi cả giấc mộng vàng dân tộc.
Đất nước ơi, giờ còn đâu con đường sống
Đảng dã tâm đã triều cống quê cha
Bán cả núi sông, biển cả, sơn hà
Mai Việt tộc là bầy ma nô lệ.
45 năm oán hận khắp chân trời góc bể
Tương lai về đâu cho thế hệ mai sau?
Bốn ngàn năm xưa nào thiếu chi nữ kiệt anh hào
Giờ cả nước cùng nhau cúi mặt!.
Mười sáu vạn bốn trăm hai lăm ngày tim thắt
Kể từ khi bọn giặc Bắc vào đây
Bốn mươi lăm năm miền Nam cùng cả nước bị đọa đày
Nay khốn đốn trong vòng vây nô lệ.
Bốn mươi lăm năm, hẳn tôi em có nhiều chuyện kể
30 tháng Tư, cuộc dâu bể tang thương
Tương lai về đâu, về đâu hỡi con đường?
Hay nỗi nhục một quê hương đã mất.
Tôi cùng em, đôi tim chân thật
Nửa cho nhau, nửa cho mảnh đất thân yêu
Ở bên nay, tôi nhung nhớ rất nhiều
Em bên đó, khối tâm tư cào cấu.
Tôi viễn xứ miệt mài tìm con đường tranh đấu
Em quê nhà cố giấu nỗi niềm riêng
Cột điện cô đơn chôn chân cùng vạn nỗi muộn phiền
Le lói tỏa ánh xuyên màn đêm phủ.
Bốn mươi lăm năm, vườn xưa nghẹn nụ
Bốn mươi lăm năm tình cũ ngàn xa
Bên kia bờ đại dương cờ máu phủ sơn hà
Bên nay sóng cuộn, đầu ta hóa bạc.
Nguyên Thạch
Bài này đã được xem 1155 lần
|
Người đăng:
|
Lu Ba
|
|
|