như lá
Tác giả:
Lâm Thị Mỹ Dạ
Nhìn lá. Cứ ngờ là lá ngọt. Bởi lá tơ non mơn mởn quá chừng. Lá tươi thắm xua mùa đông rét buốt. Hỡi chiếc hôn em có như lá không? Tôi đi giữa mùa non. Sững sờ trong bao dáng lá. Nhớ ai. Tôi gửi nụ hôn lên trời. Con...
|
mưa
Tác giả:
Lâm Thị Mỹ Dạ
Mưa
Qua đêm
Qua tôi
Qua cánh đồng trời
Mù khơi
Vồi vội
Mưa xóa đi chính mình
Như một gã điên
Không trí nhớ
Rối tung
Xiên và thẳng
|
nhỏ bé tựa búp bê
Tác giả:
Lâm Thị Mỹ Dạ
Làm sao anh đủ sâu. Cho em soi hết bóng. Làm sao anh đủ rộng. Che mát cho đời em. Làm sao anh đủ cao. Để thấy em cho hết.... Cuộc đời bao nhọc mệt. Cuộc đời bao dịu êm. Người đàn bà bước lên. Người đàn bà lùi...
|
tôi thấy mình...
Tác giả:
Lâm Thị Mỹ Dạ
Tôi thấy mình như bầu trời thấy mình qua dòng sông. Mảnh vỡ các vì sao - triệu thiên thạch lao tung rơi rụng. Ánh sáng biến thành mầu đen. Ánh sáng chết bốn vạn năm sau mới thấy! Tôi thấy mình như bầu trời thấy mình qua...
|
trước nha trang
Tác giả:
Lâm Thị Mỹ Dạ
Ta đứng trước Nha Trang. Không có gì để nói. Biển xanh đến tận sắc trời. Ta bỗng như người có lỗi. Hỡi chiếc thuyền khơi. Trên bãi úp mình đợi chờ con nước. Ước chi ta như người. Nỗi khát ra khơi còn có được! Bây giờ ta...
|
sự tích hoa đá
Tác giả:
Lâm Thị Mỹ Dạ
Từng bông mầu xanh lá. Từng bông dáng nụ hồng. Sao gọi là hoa đá. Hoa này, hoa biết không? Người ơi, người muốn hỏi. Ta trả lời người nghe. - Ngày xưa ta hồng thắm. Sáng ánh tựa mặt trời. Trái tim không gìn giữ. Cứ đỏ...
|