Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1485)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1485)

Tiếng Lòng Nàng Kiều Nữ

Trời ảm đạm phẩy dòng ngâu ẩm thấp
Sảnh Nguyệt Lầu tấp nập kẻ đón đưa
Ngọn đèn lồng leo lét ngưỡng song thưa
Vài lữ khách say sưa vào giấc mộng

Nàng Kiều Nữ khảy cung đàn trầm bổng
Cất ngân nga, lụa lộng lẫy quay cuồng
Chén gọi mời ngả ngớn chuốt lời buông
Hầu ong bướm thưởng luồng mưa rải rác

Gió buốt lạnh loang sâu lồng nốt nhạc
Rỉ rả hồn xơ xác siết tâm can
Mở quả yêu ôm ấp thoáng chốc tàn
Khơi héo hắt châu tràn phai ánh ngọc

Buổi tiễn biệt chiếc trâm hoà lọn tóc
Hẹn mai nầy bảo bọc suốt đời hoa
Hứa dang tay thề hứng giọt lệ nhoà
Kiệu võng lọng, cài thoa, cô dâu mới

Phận cỏ dại dám mơ điều diệu vợi
Chàng về quê môi giới trót tháng ngày
Nét võ vàng thổn thức giữa đắng cay
Bặt tin nhạn thuyền nay vùng bão ngoắc

Niềm hạnh phúc phải chăng là huyễn hoặc
Tưởng đổi đời dấu ngoặc xoá đau thương
Nhưng ngẩn ngơ, Chàng vó ngựa thẳng đường
Câu phu phụ uyên ương toàn chót lưỡi

Lệch trục phím nhịp rung làn tức tưởi
Ngẫm phận mình rã rượi lẫn xót xa
Còn nữa đâu tia lấp lánh thanh ngà
Sớm hoen ố nết na loà trinh tiết

Lãng Tử hỡi! Có đâu lời giả thiệt
Hoàng hôn nào mãnh liệt tiếng con tim
Chuỗi ru êm trên sóng nước đắm chìm
Nay hờ hững im lìm sao đành đoạn

Sáo vi vút khúc ưu hoài ai oán
Nghĩa là gì câu hoạn nạn cùng nhau
Ý sắt son tô đượm há nhạt màu
Đồng phối ngẫu trầu cau xanh tươi thắm!

Dẫu bội bạc dứt dây hồng gửi gắm
Mãi vô tình, vạn dặm trở cách ngăn
Thiếp vững gìn Én Nhạn dệt góc khăn
Dầu trĩu đá suối lăn dài nhung nhớ

Mong quang đãng để đào mơn rạng rỡ
Điệp tương phùng hớn hở ngập mùa xuân
Mái yên bình quên nỗi khổ trầm luân
Đón vệt sáng trăng nhuần đêm thoả vọng.


May 4, 2019
Tam Muội


Thôi Thì Sẵn Lỡ…

Điện thoại reo vang, tiếng trả lời...
Thế là ngã ngũ cuộc mua vui
Thời gian thong thả bên chờ đợi
Giây phút đằng kia bóng một người...

Lạ lùng bỗng chốc tợ thân quen
Thỏ thẻ vài câu, bật ánh đèn
Đây rượu nồng nàn mời dạ khách
Nâng ly cạn chén, ấm thâu đêm…

Và rồi loé chớp dậy tầng không
Từng đợt sấm vang dội xuống dòng
Gác mái con thuyền xuôi nhấp nhố
Đẫn đờ, nghiêng ngả giữa cuồng phong

Qua cơn giông tố dập tơi bời
Dưới bóng canh tàn ngập tả tơi
Dã dượi, ê chề treo khoé nhạt
Ngọt ngào mới đó đắng vành môi

Gượng gạo chùng chình theo gót tiễn
Hẹn hò lấp lửng đẩy đưa qua
Thiết tha đắm đuối tô màu vội
Gợi luyến lưu sâu để nhớ mà...!

Giờ đây lặng lẽ chỉ mình ên
Gom mảnh thêu đan lắm chữ tình
Một góc thâm u nghìn giá lạnh
Âm thầm gói cất dấu bình minh

Mỏi mệt, chán chường nỗi lắc lay
Nhớm chân quả cứng tận trong nầy
Rung rinh khoảnh khắc trào tuôn giọt
Tê tái loang tràn ửng lệ cay

Còn đâu hoa thắm vườn xuân mộng
Ong bướm gần xa sớm tối vờn
Đoá vẫn vô tình e ấp nụ
Dưới hoàng hôn đổ đợi trăng lên

Còn đâu tha thiết mối tơ vương
Bất chợt hung tin, khóc đoạn trường
Tiếng hẹn câu thề vừa mới tặng
Sững sờ một thoáng, nghẹn đau thương

Vẫn hiểu đường đi lắm bụi mờ
Vườn chiều lá rụng, nắng thờ ơ
Sương lam bảng lảng hoà mây khói
Tĩnh mịch đìu hiu gió hững hờ

Mẹ cha già yếu, trước truân chuyên
Lam lũ làm sao đủ bạc tiền
Mọi thứ trăm bề trang trải xuể
Thôi thì sẵn lỡ dại trao duyên…


14/9/2019
Nguyễn Thành Sáng

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm