thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1486)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1486)
Thôi Thì Sẵn Lỡ…
Điện thoại reo vang, tiếng trả lời...
Thế là ngã ngũ cuộc mua vui
Thời gian thong thả bên chờ đợi
Giây phút đằng kia bóng một người...
Lạ lùng bỗng chốc tợ thân quen
Thỏ thẻ vài câu, bật ánh đèn
Đây rượu nồng nàn mời dạ khách
Nâng ly cạn chén, ấm thâu đêm…
Và rồi loé chớp dậy tầng không
Từng đợt sấm vang dội xuống dòng
Gác mái con thuyền xuôi nhấp nhố
Đẫn đờ, nghiêng ngả giữa cuồng phong
Qua cơn giông tố dập tơi bời
Dưới bóng canh tàn ngập tả tơi
Dã dượi, ê chề treo khoé nhạt
Ngọt ngào mới đó đắng vành môi
Gượng gạo chùng chình theo gót tiễn
Hẹn hò lấp lửng đẩy đưa qua
Thiết tha đắm đuối tô màu vội
Gợi luyến lưu sâu để nhớ mà...!
Giờ đây lặng lẽ chỉ mình ên
Gom mảnh thêu đan lắm chữ tình
Một góc thâm u nghìn giá lạnh
Âm thầm gói cất dấu bình minh
Mỏi mệt, chán chường nỗi lắc lay
Nhớm chân quả cứng tận trong nầy
Rung rinh khoảnh khắc trào tuôn giọt
Tê tái loang tràn ửng lệ cay
Còn đâu hoa thắm vườn xuân mộng
Ong bướm gần xa sớm tối vờn
Đoá vẫn vô tình e ấp nụ
Dưới hoàng hôn đổ đợi trăng lên
Còn đâu tha thiết mối tơ vương
Bất chợt hung tin, khóc đoạn trường
Tiếng hẹn câu thề vừa mới tặng
Sững sờ một thoáng, nghẹn đau thương
Vẫn hiểu đường đi lắm bụi mờ
Vườn chiều lá rụng, nắng thờ ơ
Sương lam bảng lảng hoà mây khói
Tĩnh mịch đìu hiu gió hững hờ
Mẹ cha già yếu, trước truân chuyên
Lam lũ làm sao đủ bạc tiền
Mọi thứ trăm bề trang trải xuể
Thôi thì sẵn lỡ dại trao duyên…
14/9/2019
Nguyễn Thành Sáng
Bóng Tối Giang Hồ
Hành lang rỉ rả giọt mưa thu
Thổn thức tâm tư chốn ngục tù
Đằng đẵng lẫy lừng trùm khét tiếng
Đại ca máu mặt chiếm nhiều khu
Những vết thẹo sâu đến lạnh lùng
Môi dầy, miệng rộng, chữ điền khung
Vóc vừa, cứng rắn, trắng da thịt
Tuyết điểm suối bồng, lất phất tung
Bút nghiêng nắn nót viết dăm hàng
Nhật ký mạc thời của dọc ngang
Bài bạc, lãi cao, đầy mánh lới
Bảo kê, siết nợ, thẳng thừng phang
Gái gú đổi thay như xếp tầng
Đố hề chao động hay bâng khuâng
Sắt son chót lưỡi lời mua bán
Thoả dục, thuận tiền, há hiến dâng…
Trán nhíu mày chau, chợt thẫn thờ
Gợn dòng hoài niệm phút ngu ngơ
Của Dương Cẩm Tú, tròn đôi chín
Lỡ lấm bụi hồng, ngọc nhớp nhơ
Mắt nai lúng liếng vẻ hồn nhiên
Đã đốn tim chì đến đảo điên
Vốn dĩ tiểu thơ nhà khá giả
Hẩm phần đày đoạ giáng trần tiên
Gặp phải phong tình để vỡ tan
Đêm đêm trăn trở lạnh bên màn
Vẫn yêu hết mực nguyền chung thuỷ
Dẫu rớt ưu sầu lệ chứa chan
Củi khô lửa lớn đã vô hình
Nước chảy đường dài, hứng lặng thinh
Trơ đá hững hờ, sông nhợt nhạt
Khiến buồn chất ngất ngưỡng điêu linh
Dại khờ hệ luỵ khoác ni cô
Giải thoát tin yêu đáy biển hồ
Am tự tháng ngày then cửa đóng
Cầu kinh gõ mõ, vọng hư vô…
Nấc nghẹn xuyên luồn đọng khoé mi
Thể nào ổn định cánh thiên di
Sa chân trật bước nơi lầy lội
Tội lỗi ngập tràn, nghiệp sổ ghi
Chẳng xót cảnh Ta nhưng não nề
Bởi Nàng trao trọn nghĩa phu thê
Ấp ôm hoài bão cùng xây dựng
Một túp tranh lều đủ hả hê
Vuột tay đánh mất một nhành mai
Nay ngẫm lại thì nặng trĩu vai
Hối hận xốn xang bùng dậy sóng
Xế chiều tuổi hạc trả trần ai
Giờ đây tăm tối rải lên đời
Gió thét thác gầm mù mịt khơi
Lao lý giam cầm trong khổ hạnh
Ngược dòng mắc cạn, mạn thuyền rơi.
September 14, 2019
Tam Muội