thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1488)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1488)
Phút Giây Vĩnh Biệt
Thoi thóp hơi tàn giữa tiếng chuông
Kề bên văng vẳng giọng người thương
Ni cô lạnh xác, hồn băng giá
Bất chợt đong đưa dãy gợn buồn...
Lởn vởn chập chờn dáng của anh
Trầm ngâm, ảm đạm, nhúm nhăn vầng
Tên “Thu” khe khẽ bao lần gọi
Khoé mắt đoanh tròng nhểu bóng đêm
Em muốn nhấc tay, để nắm tay
Mà tay chẳng thể cách nào lay
Muốn ngồi bật dậy ôm thương nhớ
Nhưng cả xác thân đã mệt nhoài
Muốn trải nỗi niềm giải bớt đau
Mà tim em đập, lạ lùng sao
Lúc thình thịch mạnh khi im ỉm
Đành phải lặng yên, nhả lệ trào
“Khánh” ơi! Anh ở đâu rồi nhỉ?
Hai mí của em nặng quá chừng
Em cố mở ra cho thật lớn
Tợ như khối đá vạn nghìn cân...
Mơ màng...lớp học buổi giờ chơi
Hai đứa thản nhiên cặm cụi ngồi
Anh chỉ em làm bài toán khó
Kẻo mai thầy chấm chắc không thôi...
Rồi lại “Ai” cười đứng trộ em
Áo quần bùn đất dính tèm lem
Dưới chân thùng nhựa vừa đìa tát
Một khoảnh nước đang ướt bẩy thềm
Tô canh cá lóc nấu rau má
Nghi ngút bay hơi bưng tặng “Chàng”
Nhìn thấy bước ra, bừng ánh loé
Ấy mừng, đây cũng dạ lâng lâng
Đính ước mẹ cha chuyện chúng mình
Thật thà em đặt trọn niềm tin
Cớ sao bỗng chốc anh thay đổi
Tan nát con tim ngập bóng tình
Anh lấy vợ giàu bỏ lại kia
Từng đêm thao thức nghẹn canh khuya
Vấn vương, lưu luyến đầy tâm khảm
Mong mỏi thời gian sớm một nhà...
Am tự đìu hiu phủ bốn bề
Chiều chiều thỉnh thoảng nhớ câu thề
Tái tê, da diết, từng cơn nhói
Đau đớn tột cùng hỡi Khánh ơi!...
Anh rớt giọt sầu phút tiễn đưa
Cho em giây phút sống ngày xưa
Dẫu là ảo ảnh, hình mơ tưởng
Cũng giúp lòng em ấm lại rồi
Loáng thoáng phong linh dẫn mảnh hồn
Về nơi vĩnh biệt chuỗi hoàng hôn
Dấu yêu tha thiết, vòng ngang trái
Mãi mãi từ nay chẳng có còn...
15/9/2019
Nguyễn Thành Sáng
Tâm Sự Điệp Trùng
Cẩm Tú! Hiền thê tỉnh lại nào
Hãy nhìn mặt nước ửng ngàn sao
Đồi thông đom đóm lập loè chiếu
Như hấp dẫn nhau, sinh sản đào
Phía xa dãy núi chính Hàm Rồng
Sắc thái muôn màu lá cỏ bông
Chằng chịt dây leo hoà vướng vít
Lạc vào tiên cảnh, ngất ngây không?
Đỉnh kia lãng đãng ánh trăng ngà
Trông vuốt liễu cành, mơn thiết tha
Than dế nỉ non chừng gọi bạn
Tợ lòng Ta đó, hỡi “Kiêu Sa”!...
Văng vẳng bên tai, đáy huyệt mồ
Bàng hoàng trở giấc, miệng môi khô
Ngoài sân phủ kín sương dày đặc
Hốc hác hao gầy bóng nguyệt cô
Phất phơ lọn tóc cuốn ưu sầu
Thắc thỏm hiện thời Chàng ở đâu
Cợt gió lùa mây, xây mộng điệp
Thả giàn hí hửng với tiên nâu?
Bất tận dặt dìu hê hả hê
Xập xình cuồng loạn giữa cơn mê
Đầy vơi cạn chén, hùm tranh đấu
Bạt cánh chim trời thoả thích phê?
Hay thẫn thờ chân trên vỉa hè
Góc ngồi hiu quạnh, ẩn tàng che
Gom về ký ức thuở xưa ấy
Lúc phượng rực vòm, rộ tiếng ve?...
Phấp phỏng hồn hoa lưỡng lự dần
Tạ từ cõi thế vẫn lần khân
Trót vương vấn nặng tình tri kỷ
Siêu thoát được chăng bởi nợ trần
Trí rối, ngực đau, nhung nhớ hoài
Bao giờ da diết mới nguôi ngoai
Can trường lỡ khắc tên Vương Vũ
Nên dấn lao đao kiếp đoạn đoài
Cha Mẹ hẳn buồn nơi chín suối
Bùi ngùi con trẻ lệ lâm li
Luỵ duyên Lãng Tử âm thầm khổ
Chuốc lấy muộn phiền hà cớ chi?
Vụng tay nguệch ngoạc xướng bài thơ
Nguồn ý chơi vơi luật cứng đờ
Gắng trút nỗi niềm, phơi khúc mắc
Tương tư hụp lặn, nhặt thờ ơ
Chênh chếch liêu xiêu, thiếu chị Hằng
Tơ hồng lấp lửng ngọn lam giăng
Sóng dâng vùi cát sâu lòng biển
Thổn thức triền miên, ai đãi đằng?
Sức kiệt hơi tàn réo quỷ ma
Mày xanh mắt đỏ bay là đà
Thênh thang diệu vợi đường âm phủ
Bỉ ngạn mang mang tâm sự là.
September 15, 2019
Tam Muội