mùa lắng sâu
MÙA LẮNG SÂU
Nắng dịu dàng hôn sợi tóc mai
Đưa tâm hồn về thuở ban sơ ấy
Bình yên rơi vào đôi tay ấm lại
Em gói gém lòng mình trong khoảng trống mênh mông...
Tán lá rung lên trong tiếng dương cầm
Đàn ai thơ xua tan đêm lạnh
Mùa lắng sâu không ầm ào giậy sóng
Đau đớn bình yên như tiếng thở khẽ khàng
Nào mộng mơ trong sương sớm mơn man
Nào môi nồng vương câu thơ cổ tích
Hoa kiêu sa để vòm trời thao thức
Mây xanh xanh... lơ lửng cùng người...
Khao khát say nồng... lá đủ rong chơi?
Hoa của đất muôn đời hoa nở
Hồn vẫn thương, say yêu và nhớ
Rơi giọt lắng sâu trong tha thiết thu vàng...
~~~~~~
Lệ Trang