thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1492)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1492)
Ngẫm Phù Vân
Trăm hoa mới đó nở khu vườn
Chỉ khoảnh khắc thời cánh rã buông
Thơm ngát hừng đông vừa sực nức
Chiều tà rũ đoá, cạn làn hương...
Cảnh sống con người lắm đổi thay
Xuân xanh hiển hách, bước trời mây
Tuổi già xế bóng mòn hơi sức
Nẻo quạnh thâm trầm, nỗi lắc lay
Tử sinh bệnh lão lẽ phù vân
Nào thể ngược xoay định số phần
Óng mượt no tròn khi giữa rộ
Tóp teo, khô héo lúc mùa sang
Hôm qua vui vẻ biết bao nhiêu
Gặt hái thành công, lợi thật nhiều
Bỗng bữa nay xui tai nạn đến
Hao tài, vướng hoạ đẩy liêu xiêu
Kia thiếu phụ nghèo mưa nắng trải
Bán buôn vất vả kiếm nuôi con
Bất ngờ “Khách lạ” tìm thăm bậu
Đáp nghĩa tình xưa...“Tặng điếng hồn”
Hùm xám một vùng, tiếng dội xa
Trăng đang mười sáu gọi trăng tà
Đố ai dám bảo là trăng sáng
Dưới bóng hoàng hôn...“Nắng cũng nhoà”
Đổi thay, thay đổi tợ dòng sông
Thoáng chốc dâng cao, thoàng chốc ròng
Mỏng mảnh nan thuyền xuôi sóng nước
Tuỳ theo hướng chảy khoẻ hay cong...!
Ta chợt thấy lòng như mỏi mê
Khi hồi tưởng lại chuỗi lê thê
Ảnh hình, kỷ niệm dài năm tháng
Tất cả giờ đây còn những gì?
Phải chăng vương vấn, để canh thâu
Nhìn lá cỏ cây đọng giọt sầu
Hay chạnh bâng khuâng về dĩ vãng
Lúc chìm giá lạnh, khuất vào sâu
Buồn buồn, nhớ nhớ với mà thôi
Của kẻ ngày xưa hiện góc đời
Cứ mãi sớm chiều canh cánh dạ
Lan man thổn thức vọng trùng khơi
Bao lần ấp ủ nỗi niềm mơ
Dang dở hằn đau, nghẹn thẫn thờ
Bao giấc mộng ngàn tan vỡ nát
Ẩn tàng ký ức, hoá vần thơ...
Luẩn quẩn, loanh quanh luồn trí não
Cũng đành cam khép cửa con tim
Bởi vì tạo hoá an bày sẵn
Tất cả đều do một chữ duyên...
Bảng lảng không gian ánh lập loè
Phía vườn rỉ rả điệp ngân ve
Phôi pha, tạm gác bầu tâm sự
Lặng lẽ âm thầm đứng dậy đi...
18/9/2019
Nguyễn Thành Sáng
Sau Bức Màn Nhung
Đế vương lộng lẫy khoác long bào
Ngự trị ngai vàng, hái vạn sao
Nhả ngọc phun châu, hàng thần khớp
Sững sờ cúi rạp khép binh đao
Lãng tử hào hoa chốn nguyệt lầu
Tiệc tùng, ngả ngớn, lả lơi câu
Đùa ong ghẹo bướm say hương lửa
Vũ lụa nghê thường thoả mãn thâu
Lấm lem lăn lộn kiếp ăn mày
Gió bụi sóng đời trông rủi may
Cơm hẩm áo manh chờ bố thí
Gầm cầu xó chợ cuộn dòng quay
Thuỳ mị nết na gặp bất tài
Lệch duyên phụ rẫy vướng trần ai
U mê hệ luỵ trầm mình xuống
Đáy vực nhận chìm, gãy nhánh mai
Ma men bợm quậy nhất nhì làng
Gia trưởng vụng về khiến xốn xang
Ý thức dẫu sai đều phải lệnh
Trong ngoài răm rắp, nặng lòng mang
Mẹ hiền tần tảo dưỡng nuôi con
Sầu khổ vọng Cha nuốt mỏi mòn
Rê bước bôn ba từng ngõ ngách
Xá gì ngụp lặn phủ đầu non
Thái hậu hoành hành ngôi chín bệ
Hùng hồ xưng bá, thật uy nghi
Bộc nô, tì nữ, nguy nga điện
Quý phái nghiêm trang đẹp cực kì…
Nào vua, lãng tử, đến a hoàn
Đấy kẻ mặn nồng thắm phụng loan
Kia nước êm đềm ròng rả chảy
Đây nguồn suối đục chuỗi tân toan
Khi bức màn nhung khép lại rồi
Nỗi niềm hụt hẫng lững lờ trôi
Phấn son gột rửa sau vai diễn
Giờ lộ mênh mang khúc lở bồi
Guồng lo bất tận mãi khôn ngừng
Bão trút, lốc tràn, tuyết dửng dưng
Bữa ế chèo queo nằm quạt muỗi
Hôm phờ phạc nét, ngủ đìa bưng
Mấy lúc tẽn tò giả lả vui
Hoặc khuya gió nhẹ rớt bùi ngùi
Hả hê khoảnh khắc thành mây khói
Bảng lảng lụn tàn khi nắng thui
Lẻ loi ngán ngẩm trước trăm bề
Thực tế gánh gồng lắm ủ ê
Mặt nạ tích tuồng hề hoá chuyển
Được buồn thườn thượt dãy lê thê
Sân khấu lời ca mong cuộc đời
Dịu mờ nức nở giữa chơi vơi
Thả hồn lơ lửng theo ngày tháng
Nhưng chỉ bóng trăng lạnh cuối trời.
September 18, 2019
Tam Muội