thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1498)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1498)
Phải Chi Có Hạt Mưa Sa
Đã lâu lắm mưa quên rồi sa mạc
Hoa cỏ buồn ngơ ngác giữa màu thu
Tiếng chim than vời vợi dải sương mù
Bầu nắng rọi vi vu luồng rực nóng
Lửa thiêu đốt mùa màng hư cô đọng
Cảm muôn loài trông ngóng những tầng mây
Tụ hội về kết xám xịt thành dây
Để đổ hạt tràn đầy sông hồ rãnh
Nguồn tuyệt vọng đội mồ thêm canh cánh
Giếng cạn dần từng mảnh đất nứt khô
Đám ruộng nương héo hắt tựa mơ hồ
Dưới oi ả nhấp nhô cầu vòng hiện
Đợi mòn mỏi tưởng chừng như vĩnh viễn
Nhưng chiều nay lớp kiến bỗng tản hàng
Đỉnh non ngàn lãng đãng rộng xoè trang
Che hừng hực gắt vàng lần yếu ớt
Ánh sấm chớp rền vang trời bất chợt
Xoáy cuộn cuồn bỡn cợt vuốt không gian
Nghiêng rặng cây háo hức kéo cung đàn
Đón ập xuống vô vàn tia dịu mát
Ngoài song cửa thét gào rơi ào ạt
Khiến tơ đồng ran rát chuỗi nhớ mong
Dài tháng năm khao khát tận đáy lòng
Buổi gặp gỡ nửa vòng xoay trái đất
Phải chăng mộng! Biết đâu là sự thật
Trải thơ sầu phẫn uất mối uyên ương
Chìm suy tư quạnh quẽ phủ dáng hường
Tình yêu đấy, đoạn trường giăng kín mít
Nỗi hụt hẫng há lời văng vung vít
Khúc khuỷu nào siết ghịt cánh thuyền duyên
Là tri âm, hay khoảnh khắc hão huyền
Sao phấp phỏng xỏ xuyên hồn du mục.
September 21, 2019
Tam Muội
Nỗi Niềm Mênh Mang
Bầu oi bức, khô khan trùm vạn vật
Hoa lá đờ héo hắt rũ đìu hiu
Đất nứt nẻ, khao khát biết bao nhiêu
Muôn sự sống tiêu điều dần tơi tả...
Từ diệu vợi bàn tay thần của gió
Vói thẳng về cố phả nỗi hanh hao
Đêm khung trời lấp lánh đỉnh tầng cao
Vạn xúc cảm, thả trào soi mù mịt
Hơi bàng bạc, như chạnh lòng thút thít
Đọng thành sương chen khít nhánh cành cây
Không gian mờ chầm chậm mấy hàng mây
Cũng cám cảnh kéo dài nơi tan loãng
Những nghĩa lớn nhẹ nhàng trong một thoáng
Giúp phôi pha khổ nạn, đổi thay đưa
Và rồi kia loáng thoáng dưới ngọn lùa
Mưa rả rích lưa thưa gầy sức bật...!
Còn ở đây! Yêu đương đầy chất ngất
Quả nồng nàn khép chặt mối tình chung
Cứ phải mãi canh cánh chuỗi bâng khuâng
Khuya thao thức cung đàn ngân não nuột
Là duyên nợ thiết tha từ kiếp trước
Hay ghẹo đùa đẩy bước lạc lầm mê
Khiến thẫn thờ, nghiêng ngả gót chân đi
Rơi ngập ngụa, tái tê niềm tâm sự...
Vậy mà sao có trăng vàng lối ngõ
Trải long lanh êm ả dỗ vu sơn
Sao lại có tiềm thức một linh hồn
Dẫn ngồi giữa khuôn tròn nâng bút ngọc
Và sao lại tháng năm dài quạnh góc
Bỗng bất ngờ cơn lốc kéo vào mơ
Để ngày nào sớm tối tím thu mờ
Nay hoá cánh lững lờ bay khắp nẻo...
21/9/2019
Nguyễn Thành Sáng