hoa tàn
HOA TÀN
Hồ Tịnh Văn
Hoa tàn hương sẽ về đâu,
Em tàn anh có nhạt màu yêu thương?
Xuân đi xuân đến bên tường
Em còn níu chút tơ vương với đời...
Anh về thắp tiếp nụ cười
Cho em mơ mộng một thời yêu đương
Đêm qua hoa rụng ven đường
Em nằm cô quạnh canh trường khát khao
Mốt mai hoa hết ngọt ngào
Lỡ tình, tình lỡ rơi vào thiên thu
Hồn yêu rớt chốn ngục tù
Bước chân sa nhánh mù u...lụy tình...
Nhìn hoa, luống đã giật mình
Hoa ơi, hoa cũng thất tình đấy sao?
Hoa tàn, hoa rũ bên rào
Còn ta tàn kiếp má đào...vì yêu...
Giận đời, cong cớn, ngoa điêu...
Để riêng ta gánh trăm điều hàm oan
Bây giờ em chẳng còn ngoan
Anh ơi, em đã nát tan cõi lòng
Xa anh đêm nhớ, ngày mong
Dẫu nhan sắc ấy giờ không ra gì...
Dẫu tình ta chẳng còn chi
Khát xuân em vẫn ước ghì lấy xuân
Dẫu đời lắm đỗi gian truân
Xin cho em được tái xuân cùng người...
Ước chi em mãi rạng ngời
Ước gì em được trọn đời...anh yêu...