khúc tự tình 22
KHÚC TỰ TÌNH 22
(Tú Danh Nguyễn Phạm)
Là áo em bay vào một chiều sương
Vàng trắng đôi tay mây giăng đầy trời
Tựa gió phiêu diêu tìm nơi quên lãng
Vạt nắng cuối trời bạc đầu mái hiên.
Một trái tim nguyên hiên ngang một mình
Ngồi giữa hoang vu con tim lạnh đầy
Những phút cô đơn miên man tìm đến
Vắng lặng cuộc đời sầu vắt tim côi.
Một chiếc môi cong quay lưng mỉm cười
Vầng mắt em đây như sao biển trời
Chẳng biết khi nào mắt xanh gợn sóng
Bóng vai hao gầy lặng khuất chiều sương.
Những lúc con tim chao đao cồn cào
Nằm xuống nơi đây tôi đau thật nhiều
Quặn thắt miên man suy tư cạn đầy
Chỉ sống cho tôi, tôi mong dừng lại.
Chỉ muốn đôi chân thôi không mỏi mệt
Một lúc ngây ngô lòng bay theo gió
Đã quá chông chênh tôi nghe mỏi mệt
Lá vàng rụng rơi tường úa chiều phai.
Đời đã rêu phong rong chơi mỏi mệt
Ngồi xuống nơi đây lòng như biển cát
Về với phương xa bay theo chiều vàng
Hạt cát cuộc đời nhẹ lướt chiều trôi.
Hãy để tôi đi tìm nơi ánh sáng
Một phút thả lòng bọt bèo khói sương
Chỉ sống cho tôi, tôi xin dừng lại
Gió lạnh ùa về lệ hóa thành sương.
(18/07/2018)
Phổ thành một bài hát cho ngày sau.