cười hoài
Ngày tàn, tháng hết, năm còn
Cười tươi để nét môi son rạng ngời
Buồn? Vui? Cứ mặc người ơi
Cười hoài, tự khắc cuộc đời nhẹ hơn
Đôi khi mệt mỏi giận hờn
Cười che tự ái mà mơn trớn mình
Hơi đâu mặt nặng chình ình
Hãm tài, khắc khổ, thần linh chạy dài
Hồng trần như cánh vạc bay
Giang rộng đôi cánh tháng ngày mênh mông
Bụi đời sắc sắc không không
Được còn có mất, hết lòng thế thôi
Nếu buồn, buồn chút đủ rồi
Cười hoài đời sẽ êm trôi hơn nhiều