thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1512)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1512)
Ngưỡng Cửa Phù Vân
Đêm nghe vi vút vẳng ngoài song
Chợt xoáy tâm tư lạnh lẽo lòng
Đông khẽ hiên thềm đang gõ cửa
Hoá miền mặn đắng vết long đong
Uống cạn tơ vò hẩm lá lay
Buồng tim nhểu nhão vợi hồn bay
Bổng trầm day dứt hoang mang khởi
Định số xuôi chi mệnh đoạ đày...
Lặng lẽ nhấp dần những áng thơ
Cảm thương rỉ rả dưới khung mờ
Bóng đời nghiệt ngã luôn phiền toái
Cát bụi tro vùi đến xác xơ
Luân hồi vạn vật lắm chênh vênh
Như lục bình trôi giữa dập dềnh
Bão nổi thuyền khơi ngàn sóng động
Lúc bầu êm ả duỗi mông mênh
Thoáng chốc vui cười, khắc lệ chan
Ánh non ửng khuyết lại phai tàn
Hoa đương hé nụ đây thành héo
Gió lộng mây chìm ải thế gian...
Thiếp vốn truân chuyên nức nở ghì
Lao đao lận đận luống sầu bi
Muốn vươn tay hái vầng trăng mộng
Lỡ dở bèo mây, hệ luỵ vì
Vô thường dẫu biết, vẫn dòng ngân
Gặp gỡ chia ly bạc kiếp phần
Dâu bể trăm năm hoài rối rắm
Lênh đênh tình ái ngưỡng phù vân.
March 17, 2019
Tam Muội
Khoảnh Khắc Suy Tư
Vũ trụ gầm vang, lắm hãi hùng
Từng hồi loé chớp xé không trung
Chập chờn sáng tối loà trông thấy
Ào ạt hàng mây kéo mịt mùng...
Lá khô, cát bụi, mảnh li ti
Vun vút từ xa vận tốc về
Lông lốc đó đây nằm rải rác
Gợi niềm tan tác một lần đi
Kèm theo hù hụ đẩy mưa sa
Rỉ rả âm thanh khỏ mái nhà
Mỗi lúc một nhiều thêm chút nữa
Cuối cùng lộp độp bản sầu ca
Khô khốc giờ đây ướt đẫm rồi
Ngoằn ngoèo lấm tấm lững lờ trôi
Vài con nhỏ xíu bay hồn vía
Bất chợt tung lên vỗ cánh trời
Chó mèo quýnh quáng lủi nằm yên
Chẳng biết vì sao lại tối mèm
Thân phận! Ơ nầy! Như chửa hiểu
Thế nhưng lẹ trốn thật là quen...
Ta ngồi lẳng lặng ngắm mênh mông
Nghĩ ngợi lan man luẩn quẩn lòng
Chiếc bóng thời gian luân chuyển mãi
Tợ dòng nước bạc thả trôi sông...
Cũng giống trên kia hiện thét gào
Để rồi ở dưới ngập lao xao
Chỉ trong khoảnh khắc vài ba tiếng
Phía xác xơ tiêu, chỗ ửng màu...
27/9/2019
Nguyễn Thành Sáng