thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1529)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1529)
Tình Yêu Và Nghịch Cảnh
Ôi Tình yêu! Tình yêu và nghịch cảnh!
Tái tim ta, héo hắt cõi âm u
Đã bao ngày sương mù giăng kín nẻo
Ôm nỗi sầu thắt thẻo ngóng trời thu!
Em thương ơi! Giờ nầy em có hiểu?
Ngã ba đường rã rệu ghị chân anh
Biết làm gì để trăng còn mãi chiếu
Ngọn phất phơ vẫn dịu mát hồn xanh
Gặp lại nhau sau gió vờn sóng biếc
Cánh hồng hương ly biệt lại quay về
Từng tối chiều luyến lưu ngàn da diết
Điệu êm đềm, tha thiết trổi lê thê…
Lễ đính hôn kết chặt mối tơ hồng
Thuyền mộng đi trên dòng sông êm ả
Bỗng từ đâu kéo gió chuyển cuồng phong
Thổi dập tới đẩy tông vào ghềnh đá!
Anh tai nạn ngặt nghèo trong bạo bệnh
Bao dụm dành chờ định cuộc thành thân
Đổ sạch hết cứ mãi lắc tròng trành
Rơi dòng xoáy, dập dềnh trên biển hận
Cứ dây dưa bào mòn dần thân xác
Bước tương lai, vật chất chỉ còn không
Luyến lưu nhiều, nát lòng, từng đoạn nhạc
Cả vạn lần ánh bạc loãng trôi sông…
Hồn sĩ khí quyện tình ai bật thẳng
Chẳng gục đầu buồn chán nhỏ lời than
Không để giạt trôi dần vào nẻo tận
Đôi rã rời cố thẳng ghịt hồn trăng...
Ba mươi năm thấm thoát tự bao lần!
Nguyễn Thành Sáng
Thuyền Yêu Và Bến Đỗ
Tiệc sinh nhật chúc mừng em mười tám
Nhạc xập xình cả đám bỡn cợt vui
Góc tối kia sao có kẻ ngậm ngùi
Nhìn lơ đễnh nuốt mùi hương khói thuốc
Dáng nho nhã lạnh lùng hơi gầy guộc
Mái bồng bềnh, ánh đuốc sáng long lanh
Chân mon men rón rén bước vịn thành
Tằng hắng hỏi “Ơi anh gì đó hỡi!”
Anh ngẩng mặt ngỡ ngàng khi mình tới
Thoáng chau mày vì bởi vụng về câu
Nét phong sương lấm tấm phủ đỉnh đầu
Khiến tim mạch huyết cầu sôi sùng sục
Hồn khấp khởi nhịp đàn tương tư khúc
Ngọn vi vu khóm trúc khảy điệu đà
Rộ hoa nhài thoang thoảng phấn gần xa
Thuyền êm ả, ánh ngà treo lơ lửng
Chợt đau điếng! Anh Hai đang chưng hửng
Cốc! cốc! Làm dựng đứng lọn tóc mai
Anh vội vàng chạy lại dõng dạc “sai”
Rồi vồn vã “trả bài” cùng chúng bạn
Phút gặp gỡ, duyên tơ hồng lãng mạn
Khắc đáy lòng một bản nhạc tình vương
Anh lân la chuyên chở khắp tuyến đường
Nghĩa khắng khít lược gương trao gửi phận
Luôn bảo bọc nuông chiều kiêm kiên nhẫn
Chẳng cộc cằn, nghĩ quẫn, hay thở than
Trọn tào khang hoa mộng trổ trên giàn
Thuyền lả lướt sông ngàn xuôi tuế nguyệt...
Ôi hạnh phúc! Tưởng chừng như tiểu thuyết!
October 5, 2019
Tam Muội