thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1539)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1539)
Nghẹn...
Nghẹn khi bác sĩ báo tin buồn
Thạch Thảo ho gà hộc máu luôn
Đường ruột nhiễm trùng thời cấp tính
Còn đâu giây phút sởn sơ chuồn
Nghẹn tuổi thanh xuân đang rạng ngời
Bay tà áo trắng chuỗi rong chơi
Gom mây nhặt lá xây hoài bão
Bỗng lốc điêu tàn rụng tả tơi
Nghẹn sao vóc liễu luống bào mòn
Mơn mởn bây chừ đã héo hon
Suối mượt thoáng đà khô khốc cạn
Thâm bầm một thuở ửng hồng son
Nghẹn tình chớm nở vội chia li
Há muốn Dấu Yêu chuốc luỵ vì
Đành bạc như vôi, vôi nhạt thếch
Rẽ dòng mà lệ đọng hoen mi
Nghẹn thấy Cha già ngưỡng bảy mươi
Vẫn mang số kiếp hẩm hiu người
Gắng chèo tam bản ra sông cái
Ngặt vướng đá ngầm, sóng nuốt tươi
Nghẹn đôi tay thép nay sần sùi
Ánh mắt quật cường đố tháo lui
Gặp sói lang hùm hề nản chí
Chắc rìu che chắn, gia đình vui
Nghẹn nhìn Mẹ rớt cảnh chơ vơ
Vất vả phận tằm kéo nhả tơ
Sức hạc giờ như đèn trước gió
Bởi vòng ác nghiệt của thiên cơ
Nghẹn bóng thời gian chậm não nề
Giày vò thiếu phụ phủ lê thê
Tảo tần hôm sớm còng lưng chẳng
Quản ngại than phiền hay tỉ tê
Nghẹn xót xa đời gây khó khăn
Bầy chim về tổ chợt mưa ngăn
Dập dồn phành phạch ngả nghiêng cánh
Rớt xuống bãi hoang chấn động hằn…
Ngẫm nghĩ hoá công khéo sắp bày
Muôn vàn trái đắng, nếm chua cay
Nghiệp gieo khắc khổ trùm nhân loại
Biết đến khi nao thoát ngục đày?
October 9, 2019
Tam Muội
Nén...
Nén tím cõi lòng, chất ngất đau
Cha đi vĩnh viễn, chẳng về đâu
Để hình ảnh bóng... ngàn thương nhớ
Suốt cả đời con thỉnh thoảng trào...
Nén buồn tan tác mộng ngày xanh
Ghềnh đá cheo leo, vực thẳm dành
Sinh tử cận kề trong gang tấc
Chỉ nầy khoảnh khắc, đứt mong manh
Nén khổ, nhọc nhằn chuỗi gió sương
Vòm thu, lá đổ, quạnh canh trường
Luyến lưu, ước vọng đành dang dở
Một bánh xe lăn, mấy ngọn luồn
Nén căm hờn oán khối âm u
Từ chốn hoang sơ rải mịt mù
Giăng kín bốn bề, loang khắp nẻo
Khiến hoài canh cánh hận thiên thu
Nén lịm tâm tư rụng cánh diều
Lờ mờ lam khói trải cô liêu
Bước chân trĩu nặng bờ rêu phủ
Xa xót đan mơ thả ráng chiều
Nén sầu định mệnh gieo cay nghiệt
Làm khổ cho Ai suốt cuộc đời
Bến hẹn trăng thề soi bóng nước
Cánh thuyền đứt sợi lững lờ trôi
Nén chán thói đời bội bạc đen
Đức nhân, liêm sỉ đứng sau tiền
Nghĩa tình, ân ích giờ thôi nhé
Cơn thoảng lạnh lùng vụt mái hiên
Nén hành thân xác bởi ngông cuồng
Chát chúa xập xình thả cửa buông
Bất kể xóm giềng, điều đạo lý
Miễn sao mình đã, mặc người tuôn
Nén nghẹn ngào nhìn cảnh tối tăm
Màn trời chiếu đất, quắp co nằm
Gầm cầu, góc phố nơi đờ giấc
Khách trả, dĩa còn ráng lẹ ăn...
Biết bao nỗi nén ép vào tim
Khiến dãy luân lưu sẫm hết viền
Đỏ thắm còn đây nhưng chẳng trọn
Thôi đành lặng lẽ cố tìm yên.
9/10/2019
Nguyễn Thành Sáng