ép vần thơ
Ta ép vần thơ vào nỗi nhớ
Cho đời một thoáng vẫn như mơ
Để hồn bay bổng xua tan vỡ
Mà sao vẫn thở kiếp ngu ngơ
Ta ép vần thơ vắt dại khờ
Quên bao trăn trở thuở u mơ
Sao lòng nặng trĩu bao bỡ ngỡ
Ươm vàng màu nắng tợ chiều dâng
Ta nợ vần thơ đã bao lần
Khi đời vây kín những bâng khuâng
Lời thơ sao vẫn vương ân hận
Xin đừng buồn nhé, chớ quay lưng
Ta muốn vần thơ mãi lâng lâng
Vui buồn thoáng nhẹ chẳng tần ngần
Từng dòng từng chữ gieo hưng phấn
Thơ gởi cho đời chút tình chân
Tôi giữ cho mình trọn nghĩa ân
Mong người vui khỏe vẹn muôn phần
Mong đời tươi thắm đầy hương phấn
Lời thơ vang nhẹ tựa chuông ngân