thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1544)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1544)
Bóng Dáng Của Anh
Đêm tĩnh mịch không gian mờ sẫm
Giữa hoang tàn anh ngẫm chuyện chi
Phải chăng vướng luỵ tình si
Tơ đồng rõ máu lâm li cung sầu
Bầu bàng bạc trăng nâu khuất bóng
Lỡ uyên ương tan mộng nát mơ
Xác thân rã rệu thẩn thờ
Chìm trong khói thuốc bên bờ đìu hiu
Tuổi cũng đã xế chiều có nhẽ
Sao âm thầm quạnh quẽ thâu đêm
Suy tư thao thức cạnh thềm
Võ vàng đơn chiếc lệ mềm giọt rơi
Buồn dằng dặc tả tơi tâm khảm
Vầng xám mây ảm đạm nhiễu nhương
Khát khao ray rứt chán chường
Dở dang duyên nợ vấn vương một mình?
Em cũng thế trần tình vạn nẻo
Sương phủ hồn thắt thẻo ruột gan
Tương tư trăn trở bẽ bàng
Thanh xuân rời rạc lệ tràn khoé mi
Hờn duyên số một khi chữ ái
Vụng đường tu nhận trái đắng cay
Suối ngân sóng vỗ từng ngày
Mưa rơi trĩu hạt, vòng tay mỏi mòn
Thuyền lạc lối núi non chia cách
Lỗi phận đời dám trách gì ai
Đớn đau ủ rũ hình hài
Vọng miền âm cảnh kiếp lai sinh tròn.
October 7, 2018
Tam Muội
Trăng Vẫn Trăng
Mơ màng kia! Hình Nàng ngồi đó
Nét u hoài, vò võ, héo hon
Cành nghiêng nhẹ lắc từng cơn
Suối mây khô nước, rối dồn bóng thu...
Bầu sẫm tối, lờ mờ sương trắng
Ngọn như buồn, lẳng lặng rung tơ
Nhện treo thỉnh thoảng vật vờ
Tợ niềm cảm thấu, thẫn thờ nhìn Ai
Bờ thon thả quay ngay phòng giữa
Ánh âu sầu khuôn cửa hướng trông
Tâm tư triền sóng bập bồng
Nghẹn ngào dấy động, ửng dòng châu pha!
Chạnh da diết, ngân nga nhịp đập
Thương bạn lòng bão táp làn che
Bởi do chính ở nơi Ta
Chẳng kềm được lửa để mà bốc hơi
Nay tấc dạ ngậm ngùi, day dứt
Tự trách mình giây phút mông lung
Đã làm khoảnh khắc không trung
Đêm thanh bất chợt mịt mùng gió đưa
Đẩy dãy lớn từ xa giạt lại
Phủ long lanh ngần ấy khuất chìm
Khiến cho biển nước con thuyền
Chơi vơi nhấp nhố, nỗi niềm mênh mang
Ta đứng sát kề bên Dấu Ngọc
Gửi ngàn yêu lên tóc của Nàng
Đỉnh trời vẫn đó vầng trăng
Dẫu cho lắm lúc xám ngàn đùa trêu...
11/10/2019
Nguyễn Thành Sáng