thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1545)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1545)
Cảm Xúc Cung Đàn
Nỗi lòng trải bút, cánh thơ ai
Như lá thu vàng gió thổi bay
Phủ lối rêu phong, tàn héo rủ
Mà hồn xanh mướt vẫn còn đây!
Đôi mươi thắm đượm, gởi trao niềm
Lặng lẽ con đò đợi bến duyên
Chiếc bóng, cầu sương, chờ tiếng hẹn
Nào hay gió lượn cánh bay nghiêng
Để mấy thu qua, nỗi nghẹn ngào
Chiều tà, lặng vắng, mảnh hồn dao
Luyến lưu, nhung nhớ thời tao ngộ
Khắc khoải, tim đau, ánh lệ trào
Kỷ niệm năm xưa mãi hiện về
Dòng sông, bến nước ảnh trăng thề
Vấn vương một thuở niềm lai láng
Chỉ mối tơ lòng tặng bóng đi!
Ngày tháng âm thầm dõi mắt trông
Thuyền thương vượt lướt tít dòng sông
Xa xôi diệu vợi màn sương phủ
Cho bóng trăng đơn héo hắt lòng
Từng cánh thư xa thắm thiết tình
Âm vang đồng vọng trải niềm tin
Bao thương, bao nhớ, phơi trên trắng
Đậm khắc tim sâu một bóng hình
Rồi chợt ngày kia gió thổi ngang
Từng vầng mây xám phủ vành trăng
Đêm thanh diệu mát bầu thanh đãng
Bỗng chốc âm u trải thượng tầng
Cánh nhạn giờ đây lạc nẻo về
Mỏi mòn trông ngóng, dạ sầu bi
Năm canh thao thức nghe sương lạnh
Từng giọt trôi rơi nhỏ lệ vì…
Mới hay ngọn gió đã qua sông
Khúc nhạc tình tan, nát cõi lòng
Thôi nhé từ nay xin trả lại
Cây đa, bến hẹn, ảnh thuyền rong
Chiếc bóng thời gian cứ lặng lờ
Qua rồi một thuở lịm hồn mơ
Chiều tà loang tím, hoàng hôn đổ
Dĩ ảnh xa xưa mãi dật dờ…
Tôi bước chân đi, đến nẻo về
Nghe đàn ai khảy nhịp lê thê
Ôi sao! Da diết niềm tâm sự
Điệp khúc bi ai quá não nề
Vậy mà chẳng chút lời than oán
Nước chảy sông xưa vẫn ngập tràn
Dẫu bóng thuyền đi không trở lại
Bờ sông mãi quyện mảnh hồn trăng
Xúc cảm, ngậm ngùi một ánh rơi
Hoa xuân vườn mộng, dưới mây trôi
Vô tình duỗi cánh, gieo vương vấn
Loại bướm vô tình... lại chính tôi!
Cho nay ray rứt mãi một thời!
Nguyễn Thành Sáng
Tiếng Sáo Ngỡ Ngàng
Cuối vỉa hè quán cóc ghé chiều nay
Để hoài niệm tháng ngày xưa thân ái
Sau khai giảng bọn mình thường gom lại
Cuộc hẹn hò hầu trải nỗi lắc lư
Rồi cách chia, có đứa hiện bây chừ
Tận hải ngoại đầu tư thành triệu phú
Cũng lắm kẻ miệt vườn về cư ngụ
Còn phận mình ủ rũ mãi nơi đây
Đang vu vơ chợt tiếng sáo quấy rầy
Điệu réo rắt giăng mây sầu ảm đạm
Niềm chan chứa những giày vò cung thảm
Khiến tơ chùng xúc cảm chiếm hồn côi
Ngước nhìn lên phờ phạc nét đồi mồi
Da nhăn nhúm nét môi dường nhợt nhạt
Dòng nhễ nhại bám vào thân áo nát
Chiếc nón cời, rạn bát ngửa cạnh hông
Khúc dặt dìu ảo não quyện tầng không
Nghe văng vẳng chất chồng treo gió lộng
Nỗi kinh ngạc lách luồn rơi trống rỗng
Là cố nhân! Tuổi mộng thuở xuân thời
Ôi sững sờ! Bão lốc dậy trùng khơi
Chính Vương Vũ, nỡ đời khe khắt dập
Dáng nho nhã điển trai hồi trung cấp
Giờ tạ tàn chân khập khiễng vì đâu?
Hỏi mới hay thống khổ chuỗi cơ cầu
Mà giọt lệ đượm mầu lam tím ngắt
Rêm nhoi nhói buồng tim đang siết chặt
Luống bẽ bàng quặn thắt nghẹn ngào dâng
Anh ngập ngừng thoáng hụt hẫng bâng khuâng
Muốn ngoảnh mặt trốn vầng dương rọi sáng
Dợm quay gót sao đường trơn khệnh khạng
Phút tương phùng như tảng đá lạnh băng
Tay cầm tay thổn thức nức nở rằng
Lúc đưa tiễn trực thăng qua xứ lạ
Ngỡ hạnh phúc sum vầy vui rôm rã
Hoa rộ cành phấn nhả ngát trời Âu
Rớt miên man ánh gợn đóng hạt sầu
Giọng từ tốn kể đầu đuôi câu chuyện
Sang đất Úc êm đềm cùng gia quyến
Được cưng chiều lậm huyễn hoặc trần gian
Hoài se sua theo chúng bạn lập đàn
Buôn thuốc phiện toả lan tràn khu phố
Hưởng lạc khói tiên nâu, chơi cá độ
Thả tiền tình, lọt hố chóng vụt qua
Cha Mẹ buồn trách lỗi rốt cuộc ra
Toà ly dị cửa nhà tan tác hết
Rơi lạc lõng đắm say hề mỏi mệt
Sự sống càn cái kết cục xa hoa…
Giục còi xe, vàng nắng rụng loà xoà
Bao phiền muộn vỡ oà chen tâm tưởng
Nhìn thất thểu bóng xa dần khuất hướng
Bước thẫn thờ gắng gượng dưới màn đêm…
Ngưỡng bể dâu nhặt nhạnh phiến lá mềm!
October 11, 2019
Tam Muội