thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1551)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1551)
Hãy Khóc Cạn Một Lần Đi Em!
Hãy khóc đi em! Khóc thật nhiều đi!
Khóc cho cạn những gì tim chất chứa
Để mai nầy ta không còn nhau nữa
Cũng hết rồi một thuở gió, trăng, sương!
Và nếu như tình cờ bước trên đường
Bất chợt gặp chẳng vương niềm dĩ vãng
Em cứ thẳng và lòng tôi bình thản
Có gì đâu vướng bận cõi lòng ai
Nơi em đến chắc không thấy heo may
Không khoắc khoải tháng ngày ôm khúc biệt
Không mất ngủ, bỏ ăn, sầu da diết
Không những lần tha thiết…Nhớ nghe anh!
Còn chỗ tôi chắc gió cũng rung rinh
Lá vàng đổ như tình tôi đã đổ
Đêm cũng trăng khi lúc mờ, lúc tỏ
Những chiều về trước ngõ vẫn lam treo!…
Tình yêu ơi! Tôi yêu biết bao nhiêu
Nhưng không thể, dẫu nhiều lần bịn rịn
Bởi hồn gió kiếp đời đây đã định
Còn ở em khép kín mộng vườn xuân
Bóng thênh thang theo khắp dãy không tầng
Sao giữ được sắc vàng nơi thượng uyển
Khi mây ám, cuồng phong đà luân chuyển
Thì làm sao ánh nhuyễn vẹn toàn đây…
Hãy khóc đi em! Khóc cạn hôm nay
Giọt lai láng tràn đầy lên khoé mắt
Anh lau lệ cho em mà lòng tan nát
Cũng cam đành phụ bạc…Một lần thôi!
31/5/2017
Nguyễn Thành Sáng
Hối Hận
Bầu sáng sủa bỗng mây đùn xám ngắt
Lá xạc xào, đất nhặt tí tách tuôn
Hồn liêu xiêu, vun vút ngọn gió luồn
Nghe vang vọng nỗi buồn trong quá khứ
Nơi quán cóc ngồi ôn trang tình sử
Từ những nàng sư tử đến thanh tao
Bao Mẫu Đơn hụt hẫng vớt nghẹn ngào
Mới chực hiểu phận trao nhầm kẻ dối
Tánh phè phỡn lại hay thường thay đổi
Ngưỡng hôn nhân như tội ngục giam cầm
Chẳng lòng vàng hoặc khắc cốt ghi tâm
Chỉ ong bướm thì thầm khi cần thiết
Chính em đó! Không màng hơn thua thiệt
Dâng trái tim mải miết khảy cung đàn
Thêu cầu vòng, gom vạt nắng quan san
Vun mầu mỡ, đóng giàn thêm vững chắc
Em có biết, dãy sương mù dày đặc
Thể làm sao được sắc toả bên thềm
Ru ngọt ngào câu hát mãi dịu êm
Nào phải chỗ vai mềm nương nấu tựa
Gây lầm lỗi, lỗi gieo đau một nửa
Nửa đẫn đờ mục rữa cánh thuyền quyên
Vẫn vô tư tưởng thoả mộng phỉ nguyền
Dạ gửi trọn chữ duyên đà ký thác
Núi hờ hững, hững hờ vong phụ bạc
Khiến dòng xanh gánh vác những đục ngầu
Tiếng thạch sùng ngơ ngác giữa canh thâu
Để bất hạnh đỉnh đầu treo tuyết trắng...
Phút hoài niệm dưới hoàng hôn vắng lặng
Sắp mãn phần, rót đắng ngậm chua cay
Cố nhân ơi! Tôi nếm khúc đoạ đày
Hãy tha thứ chuyện ngày xưa đã trót.
October 14, 2019
Tam Muội