thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1556)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1556)
TÌNH VỠ
Cả một vùng đen phủ xuống rồi
Trời ơi! Tình thật đã xa tôi
Trọn đời vĩnh biệt, ôm tan vỡ
Một kẻ sầu sương, rụng rã rời!
Sao lại giờ nầy phải đứng đây
Trộm nhìn pháo nổ cưới nhà ai
Để trông vui đón mừng hôn lễ
Và nghẹn âm thầm nỗi đắng cay
Em trắng tinh khôi màu áo cưới
Môi hồng rực thắm nét xuân tươi
Găng tay che khuất ngày xưa nắm
Rộn rã, rền vang đón một đời
Có lẽ giờ đây chẳng bận lòng
Bởi hồn xưa cũ mới chôn xong
Hôm qua trao gửi dòng dư lệ
Quà tiễn sau cùng tặng gió đông?!
Tôi biết tình tôi đã lỡ làng
Vì không kéo nổi một vầng trăng
Cho ai được sáng khi trời tối
Nên phải đành cam nhận phũ phàng
Em cứ vui đi, và hãy quên
Thuở nào êm ả dưới trăng lên
Anh à! Đẹp quá đêm nay hỉ…
Một chuỗi cung đàn… khoả mất tên
Ôi hỡi! Rồi đây những giá đông
Em ngồi đan áo ấm cho chồng
Có nghe trong gió thời đưa thoảng
Ta vắng nhau rồi…lạnh lắm không?!
Nguyễn Thành Sáng
Chuyện Tình Không Đoạn Kết
Mười mấy năm ròng biệt cố hương
Chiều nay sẵn dịp ngó ngang đường
Cũng căn nhà ngói, giàn Thiên Lý
Một thuở êm đềm...bao vấn vương
Chạnh lòng da diết nhớ thời qua
Em chải suối mây dưới ráng tà
Nhả khói lưu hình, anh vẽ lại
Nét hồn nhiên lẫn chút kiêu sa
Ngập ngừng nghèn nghẹn ứa hàng mi
Thổn thức chồm lên siết chặt ghì
Tuế nguyệt tưởng chừng nguôi quá khứ
Nào ngờ trỗi dậy rớt lâm li
Kiệu đã rước dâu về với chồng
Sánh vai, kề bước, mẫn mùi không
Ấm chăn, gối cặp, nồng hương lửa
Hay lạnh lẽo đê, nước ngập đồng?
Nỗi buồn bất chợt khiến suy tư
Kỷ niệm tuổi hoa rụng nát nhừ
Bởi đoá Mộc Lan hề có thể
Cắm bình sành xốp vốn nung hư
Tình đầu sâu sắc, khắc tim đơn
Chẳng oán, chẳng than, chẳng giận hờn
Nhưng tận đáy hồ ươm ngụm đắng
Để hoài ray rứt khổ từng cơn
Con đò vắt vẻo ngược trường giang
Chậu vỡ, gương rơi, duyên lỡ làng
Bảng lảng tà huy đành tiễn biệt
Từ đây nhật ký thổi sang trang.
October 17, 2019
Tam Muội