thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1582)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1582)
Ray Rứt Chiều Mưa
Suốt mấy tháng nay nóng hực hừng
Chói chang oi ả mãi lừng khưng
Dẫu Đông trước cửa, Thu tròn giấc
Ngọn nắng xôn xao chẳng muốn ngừng
Chiều rơi góc quán ngẩn ngơ ngồi
Đếm giọt nhỏ đều trên tách nôi
Thưởng vị đậm đà mùi béo ngậy
Khiến hồn nhẹ nhõm quyện mây trôi
Bất chợt gió đâu lồng lộng dày
Tầng cao xám xịt vũ cuồng quay
Cỏ cây nghiêng ngả buông xào xạc
Bấn loạn chim trời vỗ cánh bay
Hiên thềm tí tách hạt lưa thưa
Lành lạnh khí trời luồn lách đưa
Rít nhẹ điếu thơm, huyền khói nhả
Mắt nhìn lơ đãng ngắm cơn mưa
Thấp thoáng lêu nghêu đụt dưới lề
Bờ vai mảnh khảnh, tóc lê thê
Khò khè thỉnh thoảng ho vài tiếng
Nét Phượng đăm chiêu vẻ não nề
Phút giây ngắn ngủi lại thầm vương
Cảm giác lâng lâng trải mộng thường
Muốn hỏi han chào, khi ướt lạnh
Đà Ai sưởi ấm, lửa nồng hương?...
Gặp gỡ nhất thời có nhớ nhau?
Còn Tôi trăn trở, dạ thêm dàu
Phải chi lúc ấy đừng e ngại
Thì đã không như lắt lẻo tàu.
October 30, 2019
Tam Muội
Phải Hẹn Ba Sinh...
Ơ hay! Là lạ cái ông nầy
Mưa đổ bất ngờ, kẹt đứng đây
Chẳng biết, chưa hề lần gặp gỡ
Cớ sao chăm bẳm hướng nhìn ngay...
Thẳng mặt “Người ta” hoài vậy hỉ!
Khiến cho mắc cỡ dạ rung rung
Giả đò làm bộ ho vài tiếng
Vơi bớt nỗi lòng gợn tứ tung
Lỡ mốt mai nầy cảm mến thương
Sông xa cách trở, có vương buồn?
Đêm đông giá lạnh mình thui thủi
Bốn phía mịt mù... có thấy sương?
Chiều vắng không gian xám trải về
Cõi lòng nhung nhớ có lê thê?
Bóng chim tăm cá, bầu lam khói
Có nghẹn âm thầm. quạnh lối đi?...
Nếu mà như vậy! Thì sao hỡi
Cho chẳng trái tim phải vướng sầu
Khi nước giọt nhiều rơi xuống đất
Âm thầm, rỉ rả thấm vào sâu...
Thôi đừng! Đừng nữa nhé ông ơi!
Dãy tối ngàn năm tận cuối trời
Chầm chậm từ từ giăng phủ kín
Vầng trăng chửa thấy, lấy chi soi?
Giây phút tình cờ gió thoảng đưa
Hàng cây ướt đẫm, nhánh quay tơ
Tâm tư loáng thoáng nghe dào dạt
Phải hẹn ba sinh...Tái ngộ mờ.
30/10/2019
Nguyễn Thành Sáng