thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1595)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1595)
Một Mảnh Đời
Ánh choá vụt vù trên dãy đen
Dòng xe lui tới dưới khung đèn
Thân khô lủi thủi trề vai quảy
Há bận phồn hoa với vọng kèn!
Như tấm xương đen rải ánh tàn
Mảnh sầu lặn mất, biến thành cân
Đầy bao nhanh nhé thôi không kịp
Mấy đứa đằng sau hớt lại phần
Vội vã bươi thùng, mắt đảo liên
Như tìm nơi đó nỗi niềm riêng
Đủ cơm hay chỉ phần lưng lửng
Để giữa sáng mai, cái bụng phiền
Cuộc đời chẳng mệt trí mà lo
Của cải rớt dài trời khéo cho
Chỉ có vun đầy hay tóp tọp
Trong bao vạn tuế dính tò tò!
Bến sống là đây, những bóng đời
Tung hoành ngang dọc ít mồ hôi
Trải hoài trên phố vài mươi mét
Từng cụm, chỉ cần…chẳng gớm hơi…
Tôi thấy trong lòng nỗi xót đau
Cũng nầy vóc vạc giống như nhau
Một cây xanh mướt, thòng quả mộng
Lại nhánh củi cùn, gãy lắc chao
Ôi hỡi! Vì sao có cái nghề
Không cần vốn liếng, chỉ cần đi
Miễn sao lót dạ ngày qua bửa
Dơ bẩn, hèn thân, chẳng bận gì.
Nguyễn Thành Sáng
Phiêu Bạc Dòng Đời
Áo quần hăng hắc nặng mùi nhơ
Ủ rũ hiên Người, nét xụi lơ
Chốc lát tay quào tìm chiếc gậy
Miệng vành lẩm bẩm những vu vơ
Lết chân què quặt kiếp ăn mày
Bố thí tợ làn sương khói bay
Dè bỉu, lạnh lùng, thêm miệt thị
Thầm đau gắng gượng nuốt chua cay
Hai viên ngọc biếc đã không tròng
Trắng bệch phủ màng, thỉnh thoảng nong
Lục lọi căng giành tia lấp loé
Soi hầm hun hút, chút hoài mong
Cha Mẹ cưu mang dáng vẹn lành
Chẳng ngờ tàn tật giáng đầu xanh
Thuở thời loạn lạc ngồi trung học
Miểng đạn vô tình bởi chiến tranh
Chí trai hồ hải tuổi xuân thì
Ám ảnh tiêu điều khắc cốt khi
Bão tố cuồng giông chim gãy cánh
Dòng đời phiêu bạc, phạc phờ mi...
Có kẻ phương xa mới ghé về
Bao năm cách biệt nhớ miền quê
Trầm ngâm bên góc cà phê quán
Xót cảm ruột gan thoáng não nề
Cốc sữa mời anh, dúi khoản tiền
Của lòng san sẻ nỗi luân phiên
Đá ngầm mắc cạn, thuyền chao đảo
Nguyện vọng lai sinh cập đất liền.
November 4, 2019
Tam Muội