thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1607)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1607)
GHEN
(Thơ Vui)
Rặng liễu ánh trăng treo
Phong linh gió thoảng reo
Phòng đơn quạnh bóng chèo queo
Nỗi buồn man mác gửi theo lộng tầng
Nguyệt cầm trầm bổng ngân
Khơi nỗi niềm bâng khuâng
Tương tư tấc dạ bần thần
Muộn phiền một khối tim lần nhói đau
Leo lét ánh đèn dầu
Thổn thức chuỗi canh thâu
Ngậm ngùi da diết ưu sầu
Luyến lưu nhung nhớ khắc sâu sợi tình
Trống ngực đập thùng thình
Rụng rời hồn thất kinh
Dòng thơ xướng hoạ giao tình
Đọc xong vỡ lẽ lặng thinh từng hồi
Khoảnh khắc chậm buông trôi
Ngọt mật anh ươm mồi
Tặng nàng thi sĩ có đôi
Mắt huyền óng ánh vành môi mọng dầy
Lửa hừng hực ngập đầy
Tê tái cõi lòng đây
Ớt nào ớt lại chẳng cay
Phím tơ hụt hẫng tóc mây võ vàng
Thiết tha tình chứa chan
Hồ điệp tặng hồng nhan
Còn em canh cánh bẽ bàng
Lẻ loi vò võ rũ màng lệ hoen
Khi yêu hay đổ ghèn
Tình ái nhuốm hơi men
Vì yêu nên phải bon chen
Tập làm sư tử mà ghen với đời
Say đắm anh buông lời
Âu yếm trải muôn nơi
Miên trường thao thức chơi vơi
Luỵ tình vương ái tả tơi mảnh hồn.
July 9, 2018
Tam Muội
Thương Với Ghen
“Thơ vui”
Anh xương nét đọng u hoài
Ẩn tiềm một chút cay cay dễ sùng
Mỗi lần cảm thấy ghen chồng
Thì ôi! Quằn quại cõi lòng tái tê
Chặn anh trước ngõ đường đi
Tay cầm cây gậy kéo lê doạ hù
Nếu mà cứ mãi “Nhảy dù”
Thì em sẽ oánh mình u cái ầu
Nói xong giả bộ ửng sầu
Rút trong túi áo lấy màu xám ra
Khuôn trăng chầm chậm nhẹ thoa
Biến thành công chúa dạ xoa nhát chàng
Run chân anh té bò càng
Vừa năn nỉ khóc vừa hàng lệ tuôn
Quỳnh ui! Anh chỉ có thương
Mình em thôi nhé! Chớ buồn oan anh
Lắng nghe năn nỉ dỗ dành
Mắt nai ngơ ngẩn, nhẹ nhàng phôi phai
Khom người nắm chặt bàn tay
Đỡ anh đứng dậy, kè ngay vào nhà
Bước ra sau bếp pha trà
Kèm theo dĩa mứt, mình à! Ùm đê!
Xong rùi cặp mắt nghiêng về
Màn the phấp phới...Hề hề...đền em!
Anh nghe dào dạt quả tim
Nhưng làm mủ nhọt...hổng hèm nữa âu
Ngỡ anh chóng mặt nhức đầu
Nên mê nói sảng....chớ nào...chẳng ham!
Từ từ nõn toạ sát gần......
9/11/2019
Nguyễn Thành Sáng