thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1608)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1608)
Thương Với Ghen
“Thơ vui”
Anh xương nét đọng u hoài
Ẩn tiềm một chút cay cay dễ sùng
Mỗi lần cảm thấy ghen chồng
Thì ôi! Quằn quại cõi lòng tái tê
Chặn anh trước ngõ đường đi
Tay cầm cây gậy kéo lê doạ hù
Nếu mà cứ mãi “Nhảy dù”
Thì em sẽ oánh mình u cái ầu
Nói xong giả bộ ửng sầu
Rút trong túi áo lấy màu xám ra
Khuôn trăng chầm chậm nhẹ thoa
Biến thành công chúa dạ xoa nhát chàng
Run chân anh té bò càng
Vừa năn nỉ khóc vừa hàng lệ tuôn
Quỳnh ui! Anh chỉ có thương
Mình em thôi nhé! Chớ buồn oan anh
Lắng nghe năn nỉ dỗ dành
Mắt nai ngơ ngẩn, nhẹ nhàng phôi phai
Khom người nắm chặt bàn tay
Đỡ anh đứng dậy, kè ngay vào nhà
Bước ra sau bếp pha trà
Kèm theo dĩa mứt, mình à! Ùm đê!
Xong rùi cặp mắt nghiêng về
Màn the phấp phới...Hề hề...đền em!
Anh nghe dào dạt quả tim
Nhưng làm mủ nhọt...hổng hèm nữa âu
Ngỡ anh chóng mặt nhức đầu
Nên mê nói sảng....chớ nào...chẳng ham!
Từ từ nõn toạ sát gần......
9/11/2019
Nguyễn Thành Sáng
Khi Ghen Con Mắt Đổ Ghèn
Âm u bóng nguyệt ngoài sân
Ghế tre ngồi góc bần thần chênh chao
Hoạn thư chúa tể thảo nào
Lấy chồng đạo mạo bảnh bao đẹp người
Chữ điền nét mặt rạng tươi
Mũi cao răng trắng nụ cười thật duyên
Mắt sâu óng ánh đen huyền
Tâm hồn tinh tế di truyền hiên ngang
Thế nên tố nữ xếp hàng
Lẳng lơ ngả ngớn chàng ràng bon chen
Trời sinh cô phụ nhỏ nhen
Đa nghi nhạy bén tương ghèn xẹt nhanh
Sáng ơi! Con sáo rung cành
Cây dương liễu yếu mỏng manh dịu hiền
Dẫu rằng ảo ảnh đảo điên
Nhưng đừng anh nhé! Mơ tiên mượt mà
Dâu kia xanh mởn lân la
Tằm đây mũm mĩm đậm đà nhả tơ
Lưng ong môi mọng giả vờ
Ỉ ôi thỏ thẻ ngẩn ngơ đắm chìm
Chẳng cho liếc vội rụng tim
Cũng hề mê mẩn luồn kim đa tình
Bởi yêu khoá chặt sắt đinh
Hở thời nhòm ngó mất hình tượng nha!
Đêm nằm dị mộng lân la
Ngả nghiêng tư tưởng ê a trên giường
Bậu là chỉ để em thương
Không thể mây chường, sóng cuộn biển khơi
Mình ơi! Ruột rối gan bời.
November 10, 2019
Tam Muội