thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1612)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1612)
Lắc Lay Nỗi Nhớ
Lành lạnh kéo về phủ tiết đông
Thu đi trong nắng tái tê lòng
Ba trăng thắm thiết giờ xin trả
Bốn phía muôn loài lại khoảng không
Con đường lá đổ vẫn nằm kia
Lác đác vàng phơi giạt mé rìa
Giẫm đạp vụn vằn lăn trước gió
Nay đà mục rữa đất thành ra
Hàng cây run rẩy theo chiều gió
Thỉnh thoảng trầm ngâm lúc thổi dừng
Có phải luyến lưu tình héo úa
Mà treo lác đác mấy làn sương
Lất phất tơ giăng đứt vạt mờ
Gợi hồn thi sĩ dệt vần thơ
Góc buồn rũ rượi dường như nhớ
Một thuở heo may đẩy vật vờ
Loáng thoáng âm vang điệp dế sầu
Quyện hoà rả rích tiếng mưa ngâu
Phải chăng giá buốt đành im lặng
Hay đợi phôi pha mới khẽ chào...
Vòng xoay luân chuyển cánh thời gian
Đến đến đi đi trải cõi trần
Làm biến đổi thay hình vạn vật
Để rồi vương vấn với bâng khuâng
Cứ mãi tâm tư chất chứa hoài
Bóng hình kỹ niệm thuở cùng Ai
Dưới vòm lam khói, hồn hiu quạnh
Lặng lẽ âm thầm, nỗi lắc lay...
11/11/2019
Nguyễn Thành Sáng
Khoảnh Khắc Giao Mùa
Màn mưa vén khẽ phủ lưng trời
Nhặt lá cuối mùa rụng tả tơi
Đông đã đến rồi sao ấy nhỉ!
Mà gieo ảm đạm cuộn chơi vơi?
Chẳng lẽ Nàng về khép giấc mơ
Để Ta lưu luyến dãy sương mờ
Lung linh vạt nắng soi đầu ngõ
Ngọn cỏ nô đùa chan ý thơ?
Thu vàng sắc mộng vội buông trôi
Giờ chỉ phất phơ tuyết đỉnh đồi
Một sớm bẽ bàng thay áo mới
Thiên thời uyển chuyển lạnh hồn côi
Sót lại nỗi niềm vương vấn đan
Ngoại ô sa mạc bỗng điêu tàn
Hàng cây vất vưởng âm thầm lặng
Chịu những sóng dồn nơi thế gian
Dầm dề tí tách vẫn đong đưa
Giọt nhớ mang mang rót mấy vừa
Tiếc nuối tháng ngày dang cánh rộng
Giữa bầu thanh thản gió lưa thưa
Hãy chậm thôi nào hỡi bóng câu
Cho tay khoá cửa trái tim sầu
Bởi băng buốt giá đang tràn ngập
Sẽ lấp tơ lòng tận mãi đâu
Hoàng hôn trống trải ẩn trăng khuôn
Thấp thoáng suy tư, thấp thoáng buồn
Mắt dõi phương ngàn như níu kéo
Xích gần...gần nữa....chợt dòng tuôn.
November 11, 2019
Tam Muội