thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1615)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1615)
Ân Nghĩa Thâm Tình
Đèn lập loè soi gác lạnh đơn sơ
In chiếc bóng thẫn thờ trong đêm vắng
Dòng nguệch ngoạc quay cuồng trang giấy trắng
Mực hoen mờ khiến nặng trĩu tâm tư…
Chiều hôm nay trông dáng Mẹ lừ đừ
Đầu xoay sẫm, cháo nhừ không thể nuốt
Cơn phấp phỏng tưởng chừng như xé tuột
Khi mẫu từ ho suốt mấy tháng qua
Cảnh lao đao phải quán xuyến việc nhà
Thân gầy rạc bôn ba đường, hẻm, chợ
Với thúng bánh hầu cơm canh sách vở
Dẫu dãi dầu từng thớ thịt phơi sương
Chồng phế binh nức nở khúc đoạn trường
Chưa trọn vẹn lửa hương thời con gái
Đã quần quật cánh cò luôn bươn chải
Khuỵu vai oằn, bể ải xuống hồng nhan
Cha sững sờ bởi cuộc sống lầm than
Nghe thấy vợ ruột gan dường thiêu đốt
Mang què quặt lết tìm dăm lúa hột
Ôi quặn lòng! Tình tốt nghĩa ân sâu
Nhận hài nhi lúc khoảng dưới tuổi đầu
Nào máu mủ, mạch khâu mà quyến luyến
Dù bão nổi đất rung trời uyển chuyển
Vẫn chu toàn ước nguyện được gần con…
Càng nghĩ suy chạnh bứt rứt héo hon
Kim châm chích xuyên lòn khơi đau nhói
Ơn dưỡng dục thuở bần hàn nghèo đói
Kính trọng nầy chói lọi cả nghìn thu.
September 1, 2019
Tam Muội
Ẩn Đó Mấy Vần Thơ
Muốn khuây khoả mà sao lòng cứ nghĩ
Chuyện xa gần âm ỉ gợn con tim
Hình kỷ niệm êm đềm bên gối mẹ
Dãy phố phường, lộ đá dẫn thênh thang...
Khiến một thuở ngỡ ngàng nhìn thay đổi
Và triền miên rười rượi tiếc hương xưa
Thỉnh thoảng nhẹ đẩy đưa niềm trăn trở
Ửng khoé sầu, vàng võ phủ làn da
Những món nợ thấy trả hoài không hết
Nợ song thân vĩnh biệt để đìu hiu
Xương thịt nầy, vạn điều lo lắng trẻ
Đến hôm nay ánh loé được bao nhiêu?
Nợ núi sông cho nhiều ôm ấp mộng
Tấc đất rau nuôi sống dưỡng dần lên
Ngàn tinh tuý sách đèn tâm khai phóng
Giúp thành chim xoải rộng giữa mông mênh
Nợ năm tháng ân tình nâng ý lực
Tạo tăng thêm sức bật đỡ nghìn cân
Biết thưởng thức vầng trăng soi đáy nước
Biết đêm sương cảm khúc điệp cung đàn
Nợ họ hàng, thân bằng chia sẻ mật
Lắm đậm đà, ấm áp, khẽ khàng vui
Buổi trống vắng, chơi vơi bầu tẻ nhạt
Tàng cây xanh che mát dưới mây trôi
Nợ trao tặng ngọt ngào yêu dấu mãi
Nhớ nghe anh giữ lấy chớ phôi phai
Nhưng nào hay chuỗi dài xuôi nước chảy
Bóng duyên thuyền thuở ấy khuất hàng cây...
Ai thấu hiểu tháng ngày bên góc đá
Cánh gãy buồn rỉ rả hót chơ vơ
Kẻ mắc nợ hiện giờ chưa vẹn trả
Tất cả nầy! Ẩn đó mấy vần thơ...
12/11/2019
Nguyễn Thành Sáng