thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1618)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1618)
GIẤC MƠ NHỚ MÃI
Dãy mây trăng trắng tận trời xa
Loáng thoáng đâu đây sắc ảnh ngà
Không có gió vờn vun vút mạnh
Chỉ ngàn êm ả nhịp ngân nga!
Lững thững bay bay nhẹ nhẹ nhàng
Mơ màng, dìu dặt cánh lâng lâng
Xanh lơ, vàng ửng cùng mây bạc
Bốn phía sao giăng một cõi tầng
Tâm hồn phơi phới đượm thanh tao
Nắng gió, sương ngàn phong vũ chao
Ở chốn phương nầy như vắng bặt
Chỉ niềm lai láng khẽ khàng dao…
Kìa ai tha thướt, sắc khuynh thành
Tơ lụa mịn màng vấn lượn quanh
Uyển chuyển, dịu dàng thân liễu mượt
Từ xa dần lại nhoẻn cười anh!
Chẳng nói, chẳng rằng với chẳng chi
Đưa bàn tay ngọc níu nhau đi
Về nơi cung điện hoa đua nở
Ngây ngất hương say trải mộng thì
Quay tròn vun vút đỉnh tầng mây
Ấm áp, êm đềm cạn chén say
Mây gió chập chờn trên sóng biếc
Dạt dào, trải cánh thẳng trời bay…
Đâu đây tiếng động kéo cơn mơ
Tỉnh giấc chập chờn, luyến ngẩn ngơ
Nàng hỡi! ánh hồng, trang mỹ nữ
Thôi rồi! Biến mất để chơ vơ!
Một lần kỷ niệm giấc duyên đêm
Da diết trào dâng vút vượt thuyền
Em đến tìm anh cho đỡ nhớ
Từ thời vạn kỷ rẽ chia uyên?!...
Nguyễn Thành Sáng
Phút Giây Lạc Lối
Lặng nghe tiếng dế vọng từ hiên
Không lẽ chênh chao nhớ bạn hiền
Gặm nhấm cô đơn buồn quạnh quẽ
Mà đàn non nỉ khúc triền miên?
Nhẹ rón đôi chân ra khỏi mùng
Nhìn chồng ngon giấc chốn khuê trung
Chữ điền dày dạn in khuôn mặt
Lấm tấm muối tiêu điểm bách tùng
Ngoài song ngọn bấc thổi vi vu
Trơ trọi nhành khô đón mịt mù
Khiến dạ tròng trành xuôi dĩ vãng
Trở về ký ức với vàng thu
Tình xưa gói ghém mộ vùi chôn
Ngả rẽ phân ly, rã mảnh hồn
Anh thẳng tiến đường, em nặng bước
Dưới bầu sương trắng lạnh vô ngôn…
Hồi hôm hư thực vẳng âm thanh
Cứ ngỡ tháng năm xoá sạch sành
Bấy điệu thăng trầm, bao phấn khởi
Đâu ngờ trỗi dậy giữa tàn canh
Sao bỗng! Trời ơi lại thế này
Đang nồng hương lửa cháy mê say
Chợt như huyễn hoặc bóng hình cũ
Thấp thoáng mơ hồ dang cánh tay
Trí não quay cuồng, thầm gọi tên
Tim ngân sóng vỗ vụt trào lên
Nhịp nhàng lan toả trong cơ thể
Vấn vít sét gầm buông rỉ rên…
Ngẫm nghĩ vô tâm dẫu hiện giờ
Vĩ cầm lệch nốt chẳng nên thơ
“Đồng sàng dị mộng” nào ai muốn
Nhưng phút mông lung, trót dại khờ!
November 14, 2019
Tam Muội