thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1633)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1633)
Dưới Dãy Sao Băng
Hiên lầu ngẫm nghĩ cuộc truân chuyên
Rễ má dây mơ với phỉ nguyền
Như đám bòng bong ngày siết quyện
Khiến lòng khắc khoải chữ nhân duyên
Tiếng cú vọng vang thêm não nề
Đông đàn tuyết lạnh khảy lê thê
Ngổn ngang mắc nợ trần gian thế
Nên lận đận đời mang tái tê
Thoáng chốc tuổi hoa đã nửa bờ
Vẫn nằm gối lẻ cảnh chơ vơ
Yêu đương chẳng đặng, hoài trăn trở
Đếm giọt châu luồn xơ xác xơ
Mộng hỡi! Khi nào nhặt bóng câu
Có vương thổn thức giữa tim sầu
Mà nghiêng ngả dạ đành chôn giấu
Chỉ trọn riêng mình ôm mối khâu?
Hay chân lạc phố lúc lên đèn
Hứng đọt sương hàn đang nhóm nhen
Chầm chậm loang dần cho tắc nghẽn
Để ngừng bi luỵ tiếp đan xen?
Còn em gắng gượng sống qua ngày
Hốt lá ngậm ngùi gom đắng cay
Gói ghém cô đơn dìm tận đáy
Nghe ngàn sóng vỗ đảo điên quay…
Tĩnh mịch đêm tàn ngắm gió trăng
Chợt bầu khí quyển toả sao băng
Âm thầm cầu nguyện đừng dai dẳng
Tình dở dang tình mải miết giăng.
November 19, 2019
Tam Muội
Anh Thấy
Anh thấy Hồn Lang trong mắt em
Nhẹ nhàng bước xuống dưới sương đêm
Vòng tay ôm chặt hình yêu dấu
Vuốt suối bồng mây tặng nỗi niềm
Nhung huyền sâu thẳm treo rười rượi
Chàng ấy nghiêng nghiêng cuối thật gần
Nhẹ đặt nồng nàn lên mọng thắm
Chạnh buồn bởi nụ chỉ mờ tan...
Anh thấy hình em giữa mắt anh
Ngậm ngùi đứng đó khoé rưng rưng
Bờ môi nhấp nháy gì khe khẽ
Thỉnh thoảng khăn xoa chấm lệ hàng
Đôi ánh hồ thu màu ảm đạm
Dịu dàng, tha thiết ngắm người thương
Chiếc đàn nằm sẵn trên thon ngọc
Bấm phím so dây, khảy đoạn trường...
Anh thấy anh ngồi, ngước bóng trăng
Trăng đang lơ lửng đỉnh khung tầng
Trên cao lấp lánh ngàn tinh tú
Cả khối mênh mông toả sáng ngần
Bất chợt từ đâu xám kéo về
Hàng hàng lớp lớp trải lê thê
Rồi muôn tia chớp kèm giông mạnh
Gió rít từng cơn dậy tứ bề...
Anh thấy! Thấy hoài ba ảnh ấy
Và thường nghe vẳng những lời kêu
Âm vang não nuột bầu thăm thẳm
Mỗi độ hoàng hôn, thả bước chiều...
20/11/2019
Nguyễn Thành Sáng