Ta ngỡ em yêu ta. Phút chốc đời đổi lạ. Vội vã mở hồn ra. Thăm thẳm cõi ta bà. Từ loài sâu gậm nhấm. Hóa thân là bướm đêm. Khoe cánh màu hoa gấm. Tình tự lời kinh êm. Từ một nửa vỡ rạn. Chấp vá mạch sống còn. Bối rối...
Ừ nhỉ ! sao không tương tư ? Để mang cảm giác lừ đừ. Để cho con tim thấp thỏm. Người ơi... Một cõi huyền hư. Thử làm một kẻ si tình. Ru buồn đan kín sợi thơ. Dài đêm nhức mình trăn trở. Chờ người... Hóa mộng...