thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1643)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1643)
Bâng Khuâng Lẻ Bóng
Tuyết bay bay, trắng phơi nền ảnh
Em co mình, cảm lạnh nằm kia
Bần thần, dã dượi, ủ ê
Bóng chân trĩu nặng, kéo lê mảnh sầu...
Phòng rộng thoáng, trải màu thanh thoát
Ôm gọn tròn héo hắt, cô đơn
Ai say êm ả nhạc đờn
Còn đây man mác, chập chờn, chơ vơ
Sớm thui thủi, thẫn thờ treo gió
Chiều mênh mang, vò võ niềm thu
Đêm thao thức giữa mịt mù
Khuya chăn gối lẻ, tự ru dỗ mình
Có những lúc lặng thinh thổn thức
Nghe cõi lòng nhói nhức râm ran
Mực nâu giọt nhểu đôi hàng
Ngâm nga khuây khoả cung đàn dở dang
Bầu diệu vợi Hồn Lang yêu dấu
Hay vật vờ tợ ảo khói sương
Không gian lờ lững về phương
Từ từ tan loãng, để buồn con tim...
Cũng diễm lệ Thuyền Quyên suối biếc
Lắm ngọt ngào tha thiết ngóng trông
Du thuyền đậu sẵn bờ sông
Chực đưa đón rước, ngoạn dòng mộng thơ
Vậy mà sao vẫn chờ, vẫn đợi
Ảnh hình người diệu vợi xa xôi
Để mây phủ tím vạt đời
Lối mòn thất thểu, ngậm ngùi mơ đan...
24/11/2019
Nguyễn Thành Sáng
Ngậm Ngùi
Ngồi đối bóng nghe lòng da diết
Nỗi cồn cào mải miết sục sôi
Quả tim nghịch phá lộn nhồi
Khi ngoài bông tuyết từng hồi rơi rơi
Thơ nắn nót những lời chất ứ
Bỗng lạc vần, luật tự nhiên bay
Tâm can trống trải thế này
Chẳng vì vương vấn lắt lay đang hành?
Bởi lận đận quẩn quanh luân chuyển
Dây tơ đồng phỉ nguyện dở dang
Thoắt đây điểm trắng sương hàng
Oan gia mắc mứu bẽ bàng đời hoa
Hồn vất vưởng châu nhoà suy nghĩ
Thoáng mơ màng nhấm vị cà phê
Rồi ngơ ngẩn đón não nề
Ngổn ngang trăm mối, cung xề trỗi ngân
Niềm tê tái xuyên lần huyết mạch
Đoạ đày chi! Núi cách sông ngăn
Để sầu trái rụng gối chăn
Cô đơn lạnh lẽo, đêm trằn trọc đêm
Bao đắm đuối đành kềm xúc cảm
Cho đông về ảm đạm không trung
Dẫu trăng mòn mỏi tương phùng
Ngọn gió muốn cùng vi vút sáo tiêu
Nhưng Lão Nguyệt lắm điều trêu ghẹo
Bày nợ duyên vạn nẻo rối nùi
Xếp tái ngộ, đặt khiến xui
Bòng bong siết chặt chôn vùi tuổi xuân.
November 25, 2019
Tam Muội