Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1664)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1664)

Thổn Thức Trời Đông

Trời loáng thoáng hơi bay nghe trở giá
Một chút gì canh cánh chảy vào tim
Bởi gió đông nên chăn đắp, phủ rềm
Hay trống vắng nên len băng vào cơ thể!

Còn đâu nữa trăng soi trên sóng bể
Rã ảnh hình rồi tụ lúc dòng êm
Đâu thênh thang lồng lộng giữa màn đêm
Quấn thao thức ngồi xem mây lờ lững

Buổi hừng đông đưa bàn tay ra hứng
Giọt sương sầu nhẹ nhỏ xuống hàng rêu
Để lặng nghe hồn lạnh cất lời kêu
Sao đơn độc, đìu hiu trôi lặng lẽ

Những chiều tà ngắm khung trời quạnh quẽ
Nghe nhớ nhung lai láng vọng xa xôi
Rồi nhẹ nhàng cung điệp khúc à ơi
Đưa cảm xúc đầy vơi vào tâm sự…!

Ôm tất cả kết lại thành hồn tứ
Thả không gian, êm ả với mây sương
Dạt dào theo sáo thổi đến ngàn phương
Trên sóng nước, nẻo đường phơi sáng tỏ…

Thế mà giờ thu tàn, lòng vò võ
Chuỗi thẫn thờ, ảm đạm kéo về đây
Để gió ngàn một thuở rực men say
Nay xa xót, u hoài mang nỗi nhớ

Ta cuốn mình, lặng ngắm mảnh trăng trơ
Tìm thanh thản tháng ngày trong giá rét
Hồn quyện mãi vào thơ nguồn mãnh liệt
Há khung buồn, da diết có hề chi!...


Nguyễn Thành Sáng


Chừng Như Xót Xa

Tiếng côn trùng mải miết điệu ngoài sân
Ngọn gió lạnh bất nhân luồn khe cửa
Nhối nhức nhối bỗng như lằn dao khứa
Tím tơ đồng rỉ ứa những dòng cay

Đêm một mình nghe mặn đắng nghiến đay
Khối trống trải đang giày xiên thấm mệt
Quả kia vốn dẻo dai nay đà hết
Sức rã rời, nhiều vết tích thật sâu

Có lắm khi quẩn trí bởi xám mầu
Giăng chằng chịt cảnh đâu toàn tăm tối
Đường khúc khuỷu bùn sình dơ lầy lội
Bước gập ghềnh với nỗi khổ mang mang

Muốn buông xuôi duyên nợ, nợ lỡ làng
Thêm danh vọng phũ phàng giam số kiếp
Rơi hụt hẫng tiếng kêu than hồ điệp
Cố vẫy vùng thoát nghiệp cõi thâm u

Mãi bon chen lục lọi giữa mịt mù
Hầu nhặt nhạnh miếng phù du sót lại
Đố khuây khoả mối tình gieo ngang trái
Chỉ đem vào muối rải khắp buồng tim

Ngập cơn mê đằng đẵng mắt kiếm tìm
Kẻ tâm sự hầu dìm cơn cảm xúc
Nhưng bè bạn cũng đôi người lục đục
Kia ra toà, đó thúc ngựa truy phong

Chẳng thể ai chia sẻ hiểu tấc lòng
Còn Cha Mẹ thì mong đừng biết đến
Tuổi bóng xế chừ rinh tia sấm nện
Lấy dây thừng mà bện chặt hay sao?

Rốt cuộc rồi chiếc lá vẫn chênh chao
Đành câm nín nghẹn ngào chan suối lệ
Nghiệt cay nghiệt tẽn tò luôn ngạo nghễ
Để nụ cười méo xệ bám vành môi.


December 5, 2019
Tam Muội

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm