thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1673)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1673)
Giấc Mộng Đêm Qua
Giấc mộng đêm qua ngủ muộn màng
Thấy mây u ám phủ “Hồn Trăng”
Chồng đi lặng lẽ tìm phôi lãng
Kỷ niệm, yêu đương...Thả bóng tàn...
Nửa đường bỗng chạnh nhớ hình xưa
Ấm áp bên nhau dưới ngọn lùa
Hạnh phúc say nồng nơi mái ấm
Vườn xuân hoa nở, tiếng chim ca
Nầy mắt, kia môi, đó nụ cười
Biết bao ngày tháng ngất niềm vui
Dòng thơ ân ái, dòng thơ mộng
Da diết người đi...Nỗi ngậm ngùi...
Tiếng gọi thân thương của thuở nào
Từng hồi canh cánh siết niềm đau
Tình ơi! Không lẽ đành ly biệt
Để phải rồi đây...Cả chuỗi sầu...
Lửa bốc nguội dần, giữa trái tim
Cõi lòng tê tái, xót xa thêm
Làm sao quên được, làm sao thể
Một sớm đang tay đốt mảnh thuyền...
Quay ngược trở về nhìn dấu yêu
Màu thu ảm đạm trải khung chiều
Còn “Con” ngồi đó, tuôn dòng lệ
Tức tưởi nghẹn ngào, thỉnh thoảng kêu...
Giật mình, dào dạt, dạ mênh mang
Bất chợt tâm tư tím ngỡ ngàng
Ý nghĩa thế nào cơn mộng ấy?
Cứ hoài trăn trở, luống bâng khuâng...
18/5/2019
Nguyễn Thành Sáng
Giấc Mộng Nhân Sinh
Vệt lam khói xuất ra nhục thể
Giữa canh tàn tiếng dế nỉ non
Lửng lơ treo hướng lối mòn
Cổng làng, giếng nước, cây gòn lêu nghêu
Rơm mái lợp túp lều nho nhỏ
Nhìn xác xơ chẳng có bóng người
Tiêu điều cỏ dại um tươi
Rắn rết nằm lười, mạng nhện bám quanh
Tia lấp loé sau mành vải rách
Khiến tò mò huyết mạch chạy rân
Hoang mang tiến lại thật gần
Quỳnh hoa héo rũ, cánh tần ngần rơi
Dưới nền đất cá phơi như rạ
Đuôi vẫy vùng, miệng há oán than
Điệp sầu tấu khúc râm ran
Bộ dạng ngập tràn thiểu não suy tư
Cảm nghẹt thở lừ đừ gắng gượng
Chí bình sinh vất vưởng nhập hồn
Toàn thân bất động chặt chôn
Tinh thần mệt mỏi, tim dồn dập đang
Đêm tĩnh mịch gió càng thêm lạnh
Nghe nỗi niềm sóng sánh bủa vây
Giấc mơ điềm báo trong nầy
Phải chăng nghiệp quả đã đầy hồ lô
Phù vân mộng hư vô huyễn hoặc
Cõi Ta Bà sâu hoắc mênh mông
Oan kiên ngày một chất chồng
Từ tâm nhoà nhạt bụi hồng vén vun.
December 9, 2019
Tam Muội