chiếc phao
chiếc phao
lấm lét tránh cơn trốt kiêu ngạo
chân hoàng hôn tủa máu da non
bình minh mà không ai mở cửa
cánh tay buông thõng định mệnh chiếc lá
như có ai mở ra chân trời
thập thò trái tim xa lồng ngực
những quấn quít khó lòng cỡi mây
những bịn rịn khôn tài nào lướt gió
mấy mươi năm con mắt như suýt nổ tròng
lỗ tai tưởng như đà lủng nhĩ
cái đầu tợ đã vỡ bung
em vẫn như còn đầu độc trái tim ta
lưới không gian giăng mắc cửi
những đôi cánh tháp không lành phải vỗ đập cánh vô vọng
ai nói gì về thơ?
ai nói gì về Chúa, Phật?
may mà có được chiếc phao!
HÀ NGUYÊN DU