thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1687)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1687)
Lặng Lẽ...
Lặng lẽ ông ngồi nghĩ đến ai
Hoặc niềm trăn trở những điều chi
Đôi tròng thăm thẳm nhìn đăm đắm
Thẳng hướng mênh mông, ngắm cái gì!
Muối trắng điểm nhiều trên mái phai
Khôi ngô lởn vởn nét còn đây
Không u thịt bắp tràn căng sức
Nhưng cũng roi roi ẩn chứa đầy...
Thỉnh thoảng chớp làn, ngoảnh mặt nghiêng
Khiến nhăn vầng trán nhíu hằn thêm
Nhẹ nhàng, móc điếu rồi châm lửa
Mấp máy bờ môi, nhả khói mềm
Khói bay trước gió rã về đâu
Loáng thoáng tim ông có gợn sầu?
Sao thể lạnh lùng nơi quán vắng
Từng hồi thưởng thức ngụm vào sâu...
Bất chợt nụ cười tụ khoé môi
Phải chăng chạnh nhớ, nhớ...Ông vui
Lim dim, nhấp nháy mơ màng ảnh
Tấc dạ lâng lâng, thả bóng trời
Ô kìa! Giờ lại buồn phơi dáng
Cui cúi trầm ngâm vẻ thẫn thờ
Mấy phút trôi qua...Thò túi lấy
Lẹ làng trải mỏng mấy vần thơ...
Đứng dậy ra xe, trở lại nhà
Đường dài hun hút, nhịp ngân nga
Mỗi ngày cứ thế, bao nhiêu đó
Lững thững thuyền ông dưới xế tà...
10/12/2019
Nguyễn Thành Sáng
Xót Thầm...
Đọc trang tự sự trải vào thơ
Bên ánh đèn khuya ảo ảnh mờ
Bất chợt nghe lòng rung phím lạc
Nỗi niềm trỗi dậy giữa chơ vơ…
Có phải ông đương hứng tuyết hàn
Sầu riêng trĩu nặng ở dương gian
Nên gom vần rụng, tô con chữ
Đúc kết thi biều, khuây khoả đan?
Có phải ông đương nếm vị cay
Hồn mang vất vưởng bởi bao ngày
Nhân tình thế thái đen thành trắng
Lật lọng, phũ phàng, nhặt lá lay?
Có phải ông đương rộ quả yêu
Mộng chung sánh bước dưới ban chiều
Ngắm đôi bướm nhỏ vô tư lự
Mà ước được lần...chỉ bấy nhiêu?
Có phải ông đương cảnh lỡ làng
Đò xưa bến cũ vẫn thênh thang
Do trời đất thích hoài trêu ghẹo
Tẻ núi, ngăn sông, tách nửa đàng?...
Cháu cũng nợ duyên...chẳng đặng đừng
Thà hoa lác đác, nước lừng khưng
Còn hơn gặp gỡ, bờ chia cách
Thà thủa ban sơ…chưa đã từng
Xót cảm giùm ông hay chính lòng
Chừng rơi nghèn nghẹn, ngọn đông phong
Từ đâu cuồn cuộn trào dâng sóng
Để lệ trong đêm chực nối dòng.
December 14, 2019
Tam Muội