thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1702)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1702)
Vồn Vã Đầu Môi
Trầm thao thức bao lần mang nỗi nghẹn
Ngẫm chán chường kẻ đến vội vàng kia
Cố ve vuốt để mà gieo cảm mến
Thầm ý đồ rù quến ngả về ta...
Đàn treo ngõ, ngân nga chào “Quý Khách”
Bát đũa ngà lách cách tiệc chờ anh
Đây chun rượu Sâm Banh mời nốc cạn
Rôm rả lời, lai láng, ngập màu xanh
Rồi từ đó mông mênh tình “Tranh vẽ”
Vương vấn lòng nhè nhẹ lảy tim “Khô”
Lưu luyến ảo vật vờ khi quạnh quẽ
Tên của người khe khẽ gọi trong mơ
Siêng lui tới những giờ chơi vơi nhạt
Kéo gió ngàn lất phất dỗ ru say
Nước nửa ly nâng đầy lên chất ngất
Biến cục đường thành mật tặng cho “Ai”
Dẫu khoảng cách, vói tay cho bằng được
Luồn lách qua, đứng trước bẹo hình “Tôi”
Nụ nằm sẵn bờ môi cười ngọt mướt
Tỏ thấy rằng tha thiết lắm bạn ơi...
Nào hay đâu cái thời “Thơ với Mộng”
Bức sương pha treo lộng gió chiều hôm
Vội “bốc hơi” dưới vòm hanh hanh nóng
Tan từ từ, khuất bóng chửa lâm sơn
Bởi tỉnh ngộ một bên, ôi! Chán ngấy
Cũng vì đà rõ thấy ruột gan tim
Giữa kẻ đó màn đen đang cuồng xoáy
Ngập ngụa tràn tiến lại thật gần bên...
18/7/2019
Nguyễn Thành Sáng
Uất Nghẹn Cùng Mưa
Tưởng mạnh mẽ ngờ đâu Ta yếu đuối
Mãi đắm chìm rong ruổi bắt mộng mơ
Để giờ đây nhặt nhạnh khối đẫn đờ
Rơi đáy vực không trơ nhành bám víu
Màn đêm xuống cứ bồn chồn khó chịu
Quạnh hiên ngồi tiu nghỉu ngẫm niềm riêng
Ngọn gió đông cũng kéo buốt xích xiềng
Cho đày đoạ ngả nghiêng dồn tâm trí
Bao hứa hẹn nguyện thề câu tri kỉ
Tình mặn nồng dung dị sẽ có nhau
Đem thiết tha tô thắm cỏ hoa màu
Xây hoài bão, đớn đau vùi lấp rãnh
Cảm huyễn hoặc chớ nào chim liền cánh
Hay nửa vầng ghép mảnh chiếu vàng tia
Chẳng bình minh óng ánh rọi bưng đìa
Há cá chậu lia thia cùng chung bóng
Vườn xuân nở bướm ong luôn kỳ vọng
Giờ tuyết phơi lạnh cóng héo rũ mầm
Gốc hoang tàn nhăn nhúm những vết thâm
Thêm cằn cỗi đá đâm sầm lổm chổm
Tự bào chữa ví mình như hình nộm
Vẽ mặt hề lốm đốm phút tìm vui
Nhưng tận sâu nghe khắc khoải ngậm ngùi
Dường rụng vỡ, sụt sùi, thương số phận
Giữ son sắt hoá ra toàn luẩn quẩn
Khiến tấc lòng uất hận đẳng đeo mang
Chuỗi ước mơ chừ chỉ thấy bẽ bàng
Ôi cay nghiệt! Xốn xang bờ dâu bể…
Làn mưa nhẹ phất phơ vào nhân thế
Xoa dịu hồn, lau lệ, giọt sầu đương
“Sông ít khi cuồn cuộn biến triều cường
Chừng êm ả du dương dài năm tháng”.
December 20, 2019
Tam Muội