Poem logo
Poem logo

thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1710)

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1710)

Tôi Hỏi Anh!

Tôi hỏi anh!...
Anh ngồi đó, anh cúi đầu rầu rĩ
Chỉ lo âu và cũng chỉ lo âu
Bầu không gian là cả khối u sầu
Dần phủ lấp, đè vào thân mệt mỏi!

Anh trăn trở, quay cuồng trong nhức nhói
Rồi ngước nhìn vời vợi trút thở than
Sợi dây xích xiềng chặt cả hai chân
Niềm ngao ngán muôn phần treo tâm não

Anh tơi tả dưới khung trời giông bão
Chẳng thấy người cho áo bớt hàn đông
Anh hận đời, hận cả một dòng sông
Ngàn sóng vỗ khiến lòng anh tê tái

Anh thao thức, anh nhớ thời thơ dại
Nhớ xuân đầu phơi phới cánh hồn bay
Còn bây giờ trăng lặn, gió heo may
Đẩy xám xịt, đoạn đoài ôm nối tiếc…

Bao sự việc làm cho anh da diết
Để tận cùng chẳng thiết, mặc tình buông
An ủi rằng: Trời sanh cỏ nhỏ sương
Thôi cứ mặc! Đoạn trường sao cứ mặc!

Tôi hỏi anh!
Trước nghịch cảnh khó khăn đang siết chặt
Ngả nghiêng lòng đánh mất chí vùng lên
Anh nghĩ sao? Thiên chức một cái tên
“Chồng”và “Cha”! của mình nơi mái ấm

Ai ở trong tận cùng sâu thăm thẳm
Trọn nghĩa tình trĩu nặng đợi chờ anh?…
Ích lợi gì chán nản với bi quan
Đường dẫu tối, cố lần rồi sẽ thoát!

Cảnh của tôi!
Cũng giống anh! Mười mấy năm về trước!...


30/9/2017
Nguyễn Thành Sáng


Khắc Lặng Trầm

Canh tư tí tách giọt ngoài song
Thán dế nỉ non thắt thẻo lòng
Chiếu lạnh nghiêng nằm ngân ngấn lệ
Thương sầu hẩm phận rớt long đong

Gục ngã tinh thần muốn bỏ buông
Niềm đau thất vọng trĩu oằn chuông
Tương lai, quá khứ, sao mù mịt
Bất mãn hoá công nỡ rẫy ruồng

Mưu sinh tần tảo mãi bôn ba
Thao thức miên man đến tiếng gà
Manh áo gạo tiền luôn cật lực
Vẫn hoàn tay trắng, khổ trầy da

Tình cảm trái ngang khiến não nùng
Phải chăng duyên nợ chẳng toàn cung
Hay gieo oán nghiệp từ tiền kiếp
Hiện hứng trả vay, vướng bão bùng

Đò ngang nửa chuyến vẫn lênh đênh
Sóng bạc, thuỷ dâng, để gập ghềnh
Hoa nở khuôn trăng…hoa sắp rụng
Cánh đài lơ lửng giữa mông mênh

Một khắc lặng trầm, một khắc đan
Bản nguyên mê lạc cõi trần gian
Hư danh hão lợi đều mây khói
Cuối nẻo sắc không khi xác quàn

So ra hạnh phúc hơn muôn phần
Với kẻ đói nghèo, tàn tật thân
Tiêu cực cái nhìn…thôi uyển chuyển
Nụ cười nhoẻn miệng, chuỗi tràng mân.


December 24, 2019
Tam Muội

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm