thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1719)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1719)
Lời Hứa Năm Xưa
Rả rích côn trùng kêu dẳng dai
Đông sang ảm đạm phủ trang đài
Cho thêm băng giá, thêm phiền muộn
Nhạt tím môi hồng, lạnh bả vai
Nhẹ nâng ống trúc khoả khuây sầu
Kỷ vật đây mà...Anh mãi đâu?
Tiếng sáo năm nào luôn gắn bó
Vui buồn tri kỉ mỗi canh thâu
“Tây Vương Nữ Quốc” điệu trầm vang
Réo rắt cung thương chuyện lỡ làng
Vất vưởng tơ lòng rưng rức lệ
Thẫn thờ, trống trải, nhuốm màu tang
Ký ức tiêu tương…dang dở tình
Loãng giàn tinh tú, tắt lung linh
Rụng hoa rực rỡ say hồn bướm
Vỡ điệu du dương bước xập xình
Ôi thôi! Đừng thổi khúc long đong
Da diết buồng tim, nát cả lòng
Chén đắng vơi đầy, đau khổ hận
Gió lùa nghiêng ngả mái rêu phong
Chuyến tàu thủa ấy dưới chiều mưa
Lời hứa quay về lúc tiễn đưa
Có phải phai nhoà theo tuế nguyệt
Vội vàng quên lãng bến ngày xưa?
Nếu chẳng bận tâm với nguyện thề
Thì gieo chi cảnh rớt lê thê
Bèo mây há đặng…từ nay phải
Tuyết ngậm trăng tàn, tê tái tê.
December 29, 2019
Tam Muội
Thổn Thức Chuyện Vừa Qua
Hôm kia chợt muốn bỏ ra đi
Trả lại nơi đây những thứ gì
Của cả một thời tim ấp ủ
Cho lòng thanh thản, nhẹ làn mi...
Chuẩn bị hành trang để giã từ
Chập chờn, lởn vởn dậy tâm tư
Nào hờn, thương, giận, buồn, lo, cảm...
Luẩn quẩn, loanh quanh, trí não đừ
Vật vã, mỏi mê leo chiếc võng
Đong đưa qua lại, nỗi mơ màng
Biết bao kỷ niệm dài năm tháng
Lần lượt trồi lên, gợn sóng tràn
Kia đêm mười sáu bầu quang đãng
Suối biếc, hình mai...Điểm nét hồng
Dào dạt, lâng lâng, hoà quyện ý...
Nồng nàn, chung chén, kết trăng trong
Nọ vườn xuân mộng cùng xây dựng
Anh cuốc giồng cao, em hạt gieo
Nghỉ mệt dưới tàn, khuây khoả giỡn
Say sưa, thoả thích sớm trưa chiều
Đó bãi sông bồi, nước lửng lơ
Vai kề má tựa ấm dây tơ
Anh đàn em hát bài Lang Chức
Thắm thiết, du dương trải ngập bờ...
Tới đây...Quặn thắt cõi lòng anh
Sao nỡ lan man định dỡ mành
Thả bóng hồn yêu qua cửa sổ
Nghẹn ngào, thất thểu, tím thâu canh...
29/12/2019
Nguyễn Thành Sáng