thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1723)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1723)
Bâng Khuâng
Trí não sáng nay thấm mệt nhoài
Lang thang bãi biển phút nguôi ngoai
Hừng đông ló dạng vàng tia nắng
Ghềnh đá cheo leo, chân sõng soài
Thiên nhiên khoảnh khắc đẹp vô cùng
Dát bạc thuỷ triều tuyệt mỹ khung
Oàm oạp chập chùng tung trắng xoá
Từng đàn hải yến lượn không trung
Ấy vậy mà sao tận tấc lòng
Dường đang chằng chịt mớ bòng bong
Chứa chan những nốt sầu len lỏi
Đem giá băng trùm, lạnh tuyết phong
Đường dài khập khễnh với Thiên cơ
Duyên nợ như mây trôi hững hờ
Nếu bỗng ngày kia, Người biến mất
Tựa làn khói mỏng… bỏ cành trơ?
Chắc sẽ đớn đau, chắc sẽ buồn
Đêm nhìn nguyệt lạc, đếm mưa tuôn
Bâng khuâng trăn trở bao câu hỏi
Nguyên cớ làm sao, nước cuộn cuồn?
Trùng điệp thênh thang cảnh giới nầy
Hoạ chăng có thể kiếm tìm đây?
Một khi gió lặng, bình yên sóng
Miễn cưỡng chi thêm cho xước trầy
Biết đâu đó lại điều may mắn
Cánh cửa bên ngoài chóng mở ra
Khép khổ sử tình… chôn dĩ vãng
Vận hành nhặt nhạnh chuỗi ngân nga.
December 21, 2019
Tam Muội
Lững Thững Bước Chân Điên
Lởn vởn tình yêu treo khói sương
Khiến thu lặng ngắm, thấm sâu buồn
Hình như bên ghị, bên lần gỡ
Đưa đẩy khung nầy gợn tiếng chuông!
Âm vang loáng thoáng vọng vào tai
Man mác u hoài, kẻ nhớ Ai
Để thắt thẻo sầu ôm giá lạnh
Gắng cười, gắng đậy, gắng phôi phai
Chất ngất hương nồng men ái ân
Ngân nga réo rắt nhịp cung đàn
Một lần, lần nữa, thêm lần nữa
Gió giật lưng chừng đẩy loãng tan!
Chập chờn ảnh sắc, làn tia chớp
Hồn vói thẳng tay hốt trọn về
Gói kỷ, nhẹ nhàng chôn giữa trái
Bâng khuâng, da diết, đọng bờ mi
Bởi sáo bóng đây, xác xoải trời
Không gian chầm chậm cánh lờ trôi
Mênh mông cuốn chặt dài năm tháng
Dấu ấn hồng son tách xẻ đôi...
Giờ nẻo đìu hiu, cố lạnh lùng
Cho tim thôi trỗi, nhạc đừng rung
Để bài duyên lỡ nằm yên đó
Chẳng hát, khỏi nghe, đỡ tím lòng
Kia niềm lưu luyến giũ màn đêm
Nọ nỗi tơ vương thả mái rèm
Tha thiết nghẹn ngào gom nén lại
Sớm chiều lững thững bước chân điên...
31/12/2019
Nguyễn Thành Sáng