thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1724)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1724)
Anh Thương
Anh thương đôi mắt sáng long lanh
Ngả hướng, nhìn về phía của anh
Man mác nỗi buồn loang diệu vợi
Như tìm gì đó tận xa xăm…
Anh thương vầng trán phủ làn mây
Ẩn chứa thông minh, khéo léo đầy
Biết hái sao trời thêu gối mộng
Biết dùng mật ngọt tạo men say
Anh thương suối tóc xoả ngang lưng
Lất phất bay bay đậy má hường
Chan chứa êm đềm, muôn thắm thiết
Toả ngàn ấm áp đẩy hàn sương
Anh thương vòng nguyệt dáng cong cong
Nửa khuất một bên, nửa trọn vòng
Tợ nết na thuần nhưng kín giữ
Tâm hồn ý sống vẹn thanh trong
Anh thương tim tím ửng bờ môi
Đầy ấp yêu đương với nụ cười
Dành sẵn cho tình leo đỉnh tận
Tắm bầu lộng gió, hái trăng soi
Anh thương thanh tú ảnh hình em
Đằm thắm, đoan trang, nét dịu hiền
Một khối chung tình son sắt mãi
Trước cuồng phong vũ chẳng chao nghiêng
Vậy mà! Tất cả những anh thương
Chẳng thể cầm lên đặt sát gần
Để suốt chuỗi dài vương vấn nhớ
Đêm đêm thao thức, nỗi bâng khuâng...
20/4/2019
Nguyễn Thành Sáng
Ghét Lắm Mình Ơi!
Ghét nét mặt nầy ghét lắm cơ
Khuôn trăng lửng khuyết, dậy nguồn thơ
Thiên đình ẩn hiện một thần thái
Thiện cảm chân thành để ngẩn ngơ
Ghét ánh mắt buồn ghét thấu xương
Đã làm rung động quả tim hường
Hớp hồn trinh nữ trong khờ dại
Cho khoé mi luồn bao vấn vương
Ghét sự sắt cầm ghét thật lâu
Dăm hoa khoe sắc toả xuân mầu
Phấn hương ngả ngớn hầu say đắm
Nhưng vẫn lạnh lùng phủ áng nâu
Ghét tính ân cần ghét quá đi
Từng ngày chăm sóc những li ti
Hỏi han ngủ nghỉ lo đầy đủ
Đừng thức khuya hoài, bịnh tứ chi
Ghét kiểu lầm lì ghét cái gai
Khi hờn lúc giận...khổ trần ai
Giả đò hờ hững như băng tuyết
Dẫu ở tận cùng…đau dẳng dai
Ghét cục trổ hề ghét mãi thây
Gom tuồng hài hước lại thơ ngây
Dễ tin ngốc nghếch dù dày dạn
Lồng lộn phủ phê trận tếu vầy
Ghét Mình nhất đó, có hay không?
Bởi khúc yêu đương khảy phập phồng
Xao xuyến đêm về mơ với mộng
Ấm tình tha thiết sưởi sầu đông.
January 1, 2020
Tam Muội