thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1732)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1732)
Ghét Lắm Mình Ơi!
Ghét nét mặt nầy ghét lắm cơ
Khuôn trăng lửng khuyết, dậy nguồn thơ
Thiên đình ẩn hiện một thần thái
Thiện cảm chân thành để ngẩn ngơ
Ghét ánh mắt buồn ghét thấu xương
Đã làm rung động quả tim hường
Hớp hồn trinh nữ trong khờ dại
Cho khoé mi luồn bao vấn vương
Ghét sự sắt cầm ghét thật lâu
Dăm hoa khoe sắc toả xuân mầu
Phấn hương ngả ngớn hầu say đắm
Nhưng vẫn lạnh lùng phủ áng nâu
Ghét tính ân cần ghét quá đi
Từng ngày chăm sóc những li ti
Hỏi han ngủ nghỉ lo đầy đủ
Đừng thức khuya hoài, bịnh tứ chi
Ghét kiểu lầm lì ghét cái gai
Khi hờn lúc giận...khổ trần ai
Giả đò hờ hững như băng tuyết
Dẫu ở tận cùng…đau dẳng dai
Ghét cục trổ hề ghét mãi thây
Gom tuồng hài hước lại thơ ngây
Dễ tin ngốc nghếch dù dày dạn
Lồng lộn phủ phê trận tếu vầy
Ghét Mình nhất đó, có hay không?
Bởi khúc yêu đương khảy phập phồng
Xao xuyến đêm về mơ với mộng
Ấm tình tha thiết sưởi sầu đông.
January 1, 2020
Tam Muội
Hãy Ghét Anh Nữa Đi!
Hãy ghét anh nhiều, ghét nữa đi
Cho anh có dịp giả lầm lì
Được nghe rung cảm từ sâu thẳm
Thương nét u sầu đọng khoé mi...
Hãy ghét anh say, ghét thật cay
Để rồi sớm tối, cõi trần ai
Vấn vương, lưu luyến, đầy canh cánh
Tím rịm đôi tim chuỗi tháng ngày
Hãy ghét anh dài, ghét thật lâu
Cho anh nghiêng ngả dưới trăng sao
Chập chờn thấy bóng em thui thủi
Thầm gọi anh à! Anh ở đâu?...
Hãy ghét anh sâu, ngập hết xương
Để anh lịm ngất giữa khung buồn
Xuất hồn lặng đứng kề nhung nhớ
Da diết nhìn kia ánh lệ tuôn
Hãy ghét anh luôn, luôn đến chết
Cho anh mãi mãi chẳng nào yên
Bởi ngàn trông đợi và khao khát
Bến Hẹn, sông Tương, một cánh thuyền...
Hãy ghét anh hoài nha dấu yêu
Để bầu tắt nắng, quạnh đìu hiu
Hai phương cách trở, niềm đau đáu
Tận đáy tâm hồn khẽ tiếng kêu
Hãy ghét, nhớ đừng quên nhé “Ngọc”!
Cho vườn xuân mộng, đón thoi đưa
Thời gian tuế nguyệt, chìm mây gió
Đủ sức vươn mình, trước nắng mưa...
3/1/2020
Nguyễn Thành Sáng