Poem logo
Poem logo

mong đừng ẩn hiện

Tác giả: Nguyễn Thành Sáng
Mong Đừng Ẩn Hiện

Thế là hết! Em bỗng chốc lấy chồng
Tôi thui thủi, bềnh bồng ôm tan vỡ
Chiều quạnh quẽ, thẫn thờ nghiêng ngả bóng
Tối sương mờ kết đọng lá sầu lơ...

Se sắt lạnh bên bờ hanh vạt nắng
Cố lần gom sưởi ấm buổi chìm khuya
Đại lộ Hòa Bình pha đèn rực sáng
Bước chân buồn trĩu nặng nỗi ngân nga

Chẳng còn nữa sông xa thuyền lững thững
Hướng phương trời về bến mộng vườn xuân
Cũng chẳng còn nụ nồng...E thẹn ửng
Gửi gấm nầy ý nguyện kết trăm năm

Nay góc vắng, cung đàn ngân khúc biệt
Tái tê lòng da diết lạc chơi vơi
Xuôi ngày tháng dòng đời treo biển biếc
Sóng vỗ bèo rũ riệt, rã trùng khơi

Mười năm nữa, hoặc hai mươi năm nữa
Chợt bất ngờ lối ngõ gặp lại nhau
Biết còn nhớ, gật chào "Quen xưa đó"
Hay đăm đăm, bỡ ngỡ "Ông ở đâu"?

Chắc có lẽ nghẹn ngào dâng khoé mắt
Rồi lẹ làng dấu cất chuyện tơ vương
Kẻ vội vã quay lưng sang phía khác
Người não nùng tím ngắt phủ đầu non...

Giờ lặng gói mảnh tròn bao kỷ niệm
Mé đìu hiu chôn xuống để tìm quên
Và bốn chữ mang tên...Đầy lưu luyến
Mong chớ đừng ẩn hiện, dưới thu đêm...


7/1/2020
Nguyễn Thành Sáng

Ý kiến bạn đọc

TÌM KIẾM BÀI THƠ
Nhập từ khóa:
Tìm kiếm