thơ hoạ nguyễn thành sáng & tam muội (1761)
Thơ hoạ Nguyễn Thành Sáng & Tam Muội (1761)
Lạnh Tàn
Thôi nhé! Tình yêu xin trả lại
Từ nay mây cũ đã trôi bay
Ta về bó mộng, hồn phôi lãng
Hoà với trăng sương, giũ đoạ đày
Đã chết ngày xưa, thành sóng giạt
Thêm buồn, trăn trở để mà chi
Trái lòng ngày cũ từng trao trọn
Chiều vắng bây giờ đuổi ngựa phi!
Em ơi! Hình bóng xưa năm ấy
Ánh mắt, nụ cười để ngất say
Anh xoá từ nay không nhớ nữa
Gói tình vạn thắm trả về ai
Con tim có lẽ giờ chai cứng
Nhịp đập ngân nga cũng đã dừng
Duỗi bóng một lần đem đốt cháy
Khói đen khen khét thả cung tầng!
Sẽ chẳng bao giờ còn mộng mị
Lạc về thăm thẳm chốn xa xôi
Có con đường nhỏ trong mơ ảo
Nát biến từ nay suốt mộng đời
Rồi đây thao thức dưới trăng mờ
Vắng lặng tư bề, xả hết thơ
Nhung nhớ thuở nào giờ chẳng nữa
Khô khan, lặng tiếng, một chơ vơ
Ảo ảnh ngày xưa sẽ biến Ma
Khiến ta thấy sợ tránh xa ra
Bởi mi giá buốt, vờn đau khổ
Quả bóng âm u đá nguyệt tà.
Nguyễn Thành Sáng
Kiếp Lục Bình Trôi
Nắng lụa chiều xưa nhuộm núi đồi
Không tầng mây bạc kết thành nôi
Xa xa chim trắng bay về tổ
Ngan ngát hương đồng lúa trổ ngôi
Khí trời lành lạnh cuối mùa đông
Sóng nước lăn tăn gợn bập bồng
Khiến kẻ mai nầy thân viễn xứ
Chạnh buồn canh cánh, dạ mênh mông
Nhìn đám lục bình chợt ngẩn ngơ
Phong sương dầu dãi biết đâu bờ
Lênh đênh dòng chảy, đời rong ruổi
Mải miết sông hồ phơ phất phơ
Nhạt tím màu hoa, ý nghĩa dường
Ưu phiền ngang trái, lạc uyên ương
Chứa chan tha thiết rồi tan vỡ
Để nghẹn tim sầu, xâu vết thương
Chút tìm hy vọng ngớt hoang mang
Bởi tưởng lá xanh há lỡ làng
Mạnh mẽ niềm tin tràn sức sống
Là nguồn động lực giữa thênh thang
Nhưng ngót năm đầu, Ấy vội quên
Khiến lòng hụt hẫng mỗi trăng lên
Mưu sinh tần tảo đành trôi nổi
Sao khúc tiêu tương nỡ đắp nền?
Gập ghềnh duyên phận, phận cô liêu
Ngày tháng đắm say, say mộng nhiều
Giờ biển dâu tròng, tròng ngấn lệ
Khóc tình dở lỡ, lỡ đường yêu.
January 16, 2020
Tam Muội