Không có mặt trời. Không có mặt trăng. Không có anh và con đường bão lốc. Tình yêu tôi u ám nhọc nhằn. Mưa. Rơi. Rơi. Rơi. Ngoài kia trời mưa hoài mưa mãi. Tôi ngủ trong lời ru của số phận muộn phiền. Tôi mơ thấy mắt anh...
Nhìn đâu em? Dối mình làm gì nữa. Hoa thạch thảo héo trên bậu cửa. Câu thơ ai đó ném qua đường. Một lưỡi dao găm trong tim hiền dịu. Khóc ư em? Không còn khóc được. Nhưng thôi, đừng cười nữa. Đừng cười. Hoa sẽ héo...
Cũng chẳng biết vì đâu mà khóc. Khi anh đi qua không kịp nhìn mình . Bước vội vã , có điều gì phía trước . Có điều gì mà không phải là em ? Nỗi mủi lòng cứ thế ngập trong tim. Không biết gió cứ ào lên từng đợt...